Người đàn ông cuối cùng cũng bước  phòng, giọng  mơ hồ từ  đỉnh đầu vọng xuống: “Nếu   nhiều đồng đội của em đột nhiên hy sinh, mà  ngã xuống ngay  mắt em, họ  dùng   đẩy em ...”
Diệp Mạn Tinh  tò mò, đây   là lý do mà  hai Triệu  từng nhắc đến, về nguyên nhân khiến Tống Văn Cảnh phát bệnh chăng?
Đây  chăng là vết thương lòng của con , gây  bởi sự   của đồng đội?
Cô nghĩ đến nghề nghiệp của , thường xuyên   trận, sự hy sinh là điều khó tránh. Vì lẽ tôn trọng, cô  vội đáp lời.
Diệp Mạn Tinh nghiêm túc suy nghĩ: “Đây là chuyện sinh tử. Người  ngã xuống lựa chọn cứu  khác,  là  điều  cho là đúng theo bản năng,  hề  chút sợ hãi. Đây hẳn là tín ngưỡng của các ,  ?”
Giọng cô ngọt ngào, mềm mại, nhưng  mang theo một sự kiên định lạ thường, mềm mại đến nỗi khiến trái tim  như  khuấy động.
Bông hoa đào nhỏ   bạn bè,   đồng đội. Người đầu tiên  sẵn lòng hy sinh vì cô, chính là  đàn ông đang ở  mắt .
Thế nên, cô  hỏi: “Vậy nếu một mai em gặp nguy hiểm,   sẵn lòng hy sinh để cứu em ?”
“Ừ.” Người đàn ông khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng  trầm  và kiên định: “Anh sẵn lòng hy sinh vì Tổ quốc, cũng sẵn lòng hy sinh vì em.”
Diệp Mạn Tinh : “Thế thì, nếu  một ngày  thật sự hy sinh để bảo vệ em,   ân hận ?”
Tống Văn Cảnh: “...”
Anh  cô bằng ánh mắt thăm thẳm, những lời cô   chút áp lực mà  vô cùng thoải mái.
Tống Văn Cảnh  cô  cho dở  dở . Áp lực nặng trĩu trong lòng , bỗng nhiên  một thứ gì đó khuấy động,  cũng nhẹ nhõm  đôi chút.
Anh mím chặt môi, khẽ đáp: "Anh  hối hận." Diệp Mạn Tinh vẫn  chịu bỏ qua, cô ngước đôi mắt trong veo  , hỏi: "Nếu   ân hận, chẳng lẽ   em cả đời   sống trong dằn vặt vì  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-368.html.]
Tống Văn Cảnh sững . Anh  chăm chú  đôi mắt trong veo, ánh  như ngọc đó  vương chút tạp niệm nào khác ngoài vẻ  thuần khiết. Lời cô  tuy  phần lạnh lùng, thiếu  chút cảm xúc thường tình, nhưng kỳ lạ là     thấu hiểu. Anh siết chặt cô  lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, giọng  khàn khàn như thì thầm: "Em  cần  tự trách ."
Nếu ngày    trở ,  chắc chắn sẽ tìm  che chở cho cô  tiên. Anh chỉ sợ   bảo vệ cô đủ chu  mà thôi.
Tống Văn Cảnh chợt vỡ lẽ điều gì,  bất chợt cúi đầu, hôn nhẹ lên vành tai cô, thì thầm: "Anh sẽ  gặp những  mà họ  hết lòng bảo vệ."
Người đàn ông khẽ khàng thì thầm, Diệp Mạn Tinh    rõ lắm. Dù  thì buổi tối cô cũng  thấm mệt , bèn bảo Tống Văn Cảnh  tìm chỗ nghỉ.
Trước khi  , cô  chần chừ, buông Tống Văn Cảnh     phòng. Cô bưng  một ít  hoa, bảo  mang về dùng dần. Diệp Mạn Tinh  tiếp, giọng  trêu chọc: "Anh ba , nếu  thật sự lo lắng cho em như  thì cứ mang chỗ  hoa  về , tìm ai đó giúp  nghiền . Trong quân đội  phòng nào trống cho em dùng ? Đến lúc đó em sẽ nhờ chú Điền đến đó nghiền giúp."
Giọng Tống Văn Cảnh trầm khàn đáp: "Được."
Tại trường quân đội, kết quả kỳ thi của Diệp Mạn Tinh   niêm yết. Lần ,  ít   đặc biệt chú ý đến điểm  của cô, thậm chí  vài cú điện thoại lén lút dò hỏi.
Từ sáng sớm, hai thầy cô chấm bài  tìm đến phòng  việc của Chủ nhiệm Thẩm,  phụ trách khối lớp chín. Chủ nhiệm Thẩm lấy bài kiểm tra , mời hai  cùng xem. Chà chà,   thấy, cả hai đều ngỡ ngàng thốt lên: "Sao   thể đạt điểm cao như  chứ?"
Môn Tiếng Anh đạt điểm tuyệt đối 100. Các môn Ngữ văn và Toán học đều  90 điểm, còn các môn Vật lý, Hóa học, Sinh học cũng đều  80 điểm. Tổng điểm tối đa là 600,  mà Diệp Mạn Tinh đạt tới 530 điểm, thật sự quá xuất sắc! Đồng chí Vương giật  kêu lên: "Thưa Chủ nhiệm,     mà, cô Diệp  quả thực là một nhân tài hiếm . Tiếng Anh đạt điểm tuyệt đối, các môn khác cũng giỏi  kém!"
Dù đội ngũ giảng viên của trường trung học quân sự  giỏi, nhưng ngay cả   cũng  dám tự tin rằng học sinh của  sẽ đạt điểm tuyệt đối ở môn Tiếng Anh.
Gà Mái Leo Núi
Đồng chí Lưu cũng kinh ngạc: "Trường ở vùng biên    để lọt mất  tài thế nhỉ? Một giáo viên xuất sắc như  mà  chịu giữ  ?"
Đồng chí Vương đặt tờ giấy xuống,  thẳng  Chủ nhiệm Thẩm: "Thưa Chủ nhiệm, chúng  nhất định  mời cô Diệp về công tác!" Chủ nhiệm Thẩm liếc    một cái,  : "Anh bạn , chắc  vẫn  hiểu rõ  cảnh của cô   nhỉ? Cậu nghĩ chồng cô  sẽ dễ dàng để cô   ?" Chẳng may , Chủ nhiệm Thẩm   quen  với Tống Văn Cảnh.
Họ từng là đồng đội cùng công tác, Chủ nhiệm Thẩm  bao giờ ngờ rằng, một ngày nào đó,  đồng đội cũ   đích  đến thăm ,  còn ngỏ ý  đưa    dự thi nữa chứ. Cuối cùng, lãnh đạo đơn vị bộ đội biên phòng cũng  ngỏ lời,  rằng họ  một giáo viên xuất sắc cần  xem xét đề bạt, nhưng đáng tiếc , đó  chính là  con gái . Vẫn tài năng và nổi bật như .