Mạnh Câm sửng sốt: "Đoàn... đoàn trưởng Tống  đến đón cô ?"
Cô  thật sự   nên   nên  đây. Cô  còn đang định  chuyện riêng với Tinh Tinh, chẳng lẽ đoàn trưởng Tống   thời gian rỗi để đón vợ ?
"Vợ ơi, lên xe ."
Đôi chân dài của Tống Văn Cảnh  dừng , dáng vẻ của  thực sự  nổi bật giữa đám đông.
Mạnh Câm còn  kịp định thần,  vội vàng níu tay cô: "Tinh Tinh, cho  xin cô nửa phút  ,   vài chuyện  hỏi."
Diệp Mạn Tinh  về phía chồng,  gật đầu với Mạnh Câm.
Từ nhà trẻ về nhà  gần,  bộ mất chừng mười lăm phút, còn  xe đạp thì chỉ vỏn vẹn vài phút.
Diệp Mạn Tinh đang  phía  xe đạp, chợt  hỏi: "Anh ba,   hỏi xem chị Mạnh tìm em  việc gì ?"
Gió thổi xào xạc  má , giọng  trầm khàn của  đàn ông cất lên,   ăn ý hỏi : "Có chuyện gì thế?"
Thực     mục đích của Mạnh Câm là gì, nhưng điều đó  ngăn cản  phối hợp cùng vợ .
Cô nhéo eo  đàn ông: "Anh ba, chị dâu Mạnh hỏi cô   thể đến tham gia lớp bồi dưỡng giáo viên tiếng Anh , cô   tìm một công việc  định, lương lậu tử tế."
Hiện tại, công việc của Mạnh Câm ở nhà trẻ chỉ là tạm bợ, lương mỗi tháng vỏn vẹn mười hai tệ, quá thấp,  đủ để sinh sống.
May mắn , chồng cô  là đại đội trưởng, đồng lương của  cũng thuộc hàng khá.
Tống Văn Cảnh  hợp tác hỏi: "Vậy cô   thể thích ứng  ?" Việc đào tạo một giáo viên tiếng Anh   nền tảng thật chẳng dễ dàng gì. Hôm nay Diệp Mạn Tinh  gặp mấy giáo viên tiếng Anh, khi cô dạy bổ túc, cô nhận  khẩu ngữ và cách phát âm của họ thực sự  chuẩn mực chút nào.
Cô dự định   khi kiếm đủ tiền sẽ mua thêm vài cuốn băng cát-sét, để những giáo viên   thể luyện tập theo băng.
Đây là khu vực lực lượng biên phòng, điều kiện  hơn nơi khác, chồng những  phụ nữ  đang ngày đêm canh giữ biên giới,  thể để con cái họ tụt hậu trong học tập .
Căn nhà cô thuê    chỉ để tặng  hoa ,   những tài liệu học tập đó sẽ  quyên tặng cho công viên văn hóa của quân khu.
Gà Mái Leo Núi
"Khó khăn thì , nhưng chỉ sợ    lòng mà thôi."
Nói xong, Tống Văn Cảnh  lớn, vợ của   xinh ,    tấm lòng thơm thảo,  thứ đều vẹn .
Sở dĩ hôm nay Tống Văn Cảnh đến đón vợ sớm như  là vì thùng mì ăn liền. Cố Nguyên thấy   lộc nên sinh lòng ghen tị, nhân tiện sai đám lính  quyền  "dạy dỗ"  một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-361.html.]
Kết quả,  nửa tiếng tranh tài gay cấn, hàng trăm  vây quanh hò reo cổ vũ, nhưng Tống Văn Cảnh  hề hấn gì, Cố Nguyên thì thua sạch nước trong vụ cá cược của  và đành  dành cả buổi chiều dẫn đội  tuần tra. Lúc hai  trở về còn ghé qua hợp tác xã cung ứng cho quân đội và trạm phân phối rau để mua thịt rau  mới  về. Xem  hôm nay gặp may,  kiếm thêm  mấy cái chân giò lợn nữa, đúng là cái lộc của Diệp Mạn Tinh.
Hiện tại cô  sắp xếp trái cây, mì ăn liền và giăm bông, nhưng vẫn còn thiếu thịt. Cô cũng  bắt vài con thỏ nuôi ở trong cái  gian nhỏ bé , nếu  cô sẽ thèm thịt đến mức cồn cào ruột gan.
"Anh Ba , tối nay  sẽ  món chân giò kho tộ."
Tống Văn Cảnh chỉ  một tiếng "Được", về đến nhà, Tống Văn Cảnh  tiếp tục chặt tre,   thời gian nấu nướng.
Trước khi nấu ăn, Diệp Mạn Tinh  nhóm lửa, bật ống bễ. Cô còn dặn dò   dặn Tiểu Cao chuẩn  bếp núc, nhưng khi  thấy  đàn ông,    chằm chằm  cô.
"Anh Ba,  chuyện gì ?"
Tống Văn Cảnh cúi đầu, dùng tay lau  làn khói đen lấm lem  mặt cô, trầm giọng khàn khàn : "Sau  cứ để đàn ông  mấy chuyện  là  ."
Cứ thế  mãi,   cảm giác như  vợ con 'gạt'  khỏi việc nhà.
Tiểu Hoa Đào Tinh thấy khó hiểu, ngước   đầy thắc mắc.
Lòng đàn ông thực sự là một cây kim  đáy biển.
Sau khi  đàn ông   ngoài, Diệp Mạn Tinh nhóm lửa, rửa sạch bốn cái chân giò, chuẩn  đường phèn, gừng lát, rượu nấu và hoa hồi ở nhà.
Nếu   ớt, chút ớt bột trong  gian  sẽ phát huy tác dụng.
Món chân giò heo kho của Diệp Mạn Tinh thực sự  ngon.
Đặc biệt là  khi  chính tay cô nấu, mùi thơm ngào ngạt tựa như  thể bay xa mấy con phố. Gia đình bà Lưu hàng xóm cũng  ngửi thấy mùi thơm lừng.
"Mẹ ơi, mùi nhà bên cạnh thơm quá. Ôi là mùi thịt! Con  ăn thịt quá!"
"Mẹ ơi, con cũng  ăn. Chúng  cũng ăn thịt nhé?"
Chiêu Đệ, Phán Đệ, Tiểu Lâm cùng mấy đứa nhỏ khác đang trèo lên bờ rào mà ngó sang nhà bên cạnh, ngửi thấy mùi thơm mà nước mắt ngắn dài.
"Ăn, ăn, ăn cái gì mà ăn, mau về nhà ! Sao ngày nào cũng đòi ăn thịt ? Đợi vài bữa nữa, xem chú Tống của mấy đứa  ‘xử lý’  cô Diệp  ."
Ngay cả Phó đoàn trưởng Lâm,  vốn  mấy để ý chuyện bếp núc, cũng  hít hà  lên tiếng hỏi: "Món   bằng cái gì mà thơm lừng bay cả sang đây thế ? Đâu  ở cùng một dãy, mà là hai nhà cách  cả một khoảnh sân  mà."
Bà Lưu thấy , cũng  coi là chuyện gì to tát, đáp lời: " thấy con bé Tiểu Diệp  tiêu xài phóng khoáng quá. Cứ như thể tiền bạc với nó chẳng đáng là bao. Mới tối qua nó còn bảo  cứ việc chi tiêu mạnh tay, đừng lo gì cả."