Diệp Mạn Tinh  nhấc máy, điều đầu tiên cô  thấy là một giọng  nghẹn ngào: "Tinh Tinh,    con lấy chồng nhưng con vẫn lấy ,  con  nhớ đừng để nó lao đầu  những nhiệm vụ nguy hiểm."
Câu thứ hai: "Nếu gặp hiểm nguy, con bảo nó liệu đường mà chạy. Đừng  dại dột."
Câu thứ ba: "Nếu  may gặp nạn,  thương  tàn phế, nó cũng  lết bằng  về đây..."
Điện thoại ngày nay vẫn là loại   cổ lỗ sĩ. Khi cô  nhấc ống  lên, tiếng   vang vọng đến tận căn phòng.
Giọng  gần như  thể vang vọng khắp căn phòng,  trai bên cạnh cũng   thấy rõ mồn một.
Diệp Mạn Tinh ngượng ngùng: Thế  thì... cô    cho  đây?
May mắn , lúc  Tống Văn Cảnh động đậy. Anh bước tới, nhấc máy và : "Mẹ, dù con ở , con cũng sẽ cố gắng hết sức để sống sót trở về."
Giọng  của  Diệp ngừng  một lúc.
Tống Văn Cảnh đưa điện thoại cho vợ, vội vã  lấy nước ấm, pha muối cho cô ngâm chân thêm  nữa.
Sau khi Diệp Mạn Tinh   , thấy bà  bình tâm  nhiều. Cô   rốt cuộc  xảy  chuyện gì, tóm ,  cô đúng là   tâm trạng thất thường.
Cô chỉ tập trung  điểm mấu chốt: "Mẹ ơi, con tìm  một vị lương y  tiếng của gia tộc họ Điền, đồng thời con cũng tìm  một chuyên gia pha chế thuốc. Hai   thể chữa lành đôi chân cho cha, ít nhất là  thể giúp cha  dậy bằng nạng."
Bụp.
Đầu dây bên , ống  điện thoại  tuột khỏi tay, rơi "bụp" xuống đất. Anh trai Diệp vội vàng nhặt ống  lên, giọng  gấp gáp: "Em gái, lời em  ...   là sự thật ?"
Diệp Mạn Tinh đáp: "Ưm,  hai  về  , thấy khỏe hơn ?"
"Mấy ngày nữa, ông Điền sẽ mang t.h.u.ố.c về, ông  sẽ ở nhà em một thời gian để chữa trị đôi chân cho cha. Anh sắp xếp một phòng cho ông  ."
Ngay cả  hai Diệp vốn nổi tiếng trầm tĩnh, giờ cũng  kiềm  run rẩy cả đôi tay, giọng  lạc  vì xúc động: "Em gái, cha... cha  hy vọng  lên  ? Ha ha ha, thật , Mạn Tinh? Ha ha ha."
Có lẽ vì quá phấn khích nên  hai của cô   chuyện  còn rành mạch nữa.
Cả hai  vì quá đỗi kích động nên  tài nào  chuyện cho rành mạch. Diệp Mạn Tinh đành hỏi xem xung quanh  ai ,  cuối cùng chị dâu Thẩm Tú Lệ cũng vội vàng chạy đến nhấc điện thoại. Thẩm Tú Lệ cũng phấn khởi  kém,  lẽ vì  trải qua mấy năm ở nông trường nên chị  vẫn giữ  sự bình tĩnh hơn: "Em gái, cám ơn em. Bên chị cần  gì để giúp ?"
"Được , dọn phòng đúng ? Chị sẽ lo liệu. Nhân tiện, em gái, sắp tới sinh nhật em   ? Cho chị xin địa chỉ để chị gửi ít quần áo mới cho cháu gái và thằng cu."
Diệp Mạn Tinh thoáng ngẩn ,  hiểu tại  chị dâu  gửi quần áo cho hai đứa nhỏ  đúng ngày sinh nhật , nhưng vẫn hào phóng cho địa chỉ. Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mạn Tinh  kịp hiểu , thì một vòng tay rắn chắc  ôm chặt lấy cô.
Ở đầu dây bên , Mẹ Diệp  bật  nức nở, tay bà run run  ngừng,  bà vội vã bấm  gọi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-355.html.]
"A lô."
Diệp Mạn Tinh   mới  máy. Khi   giọng  của , trong lòng cô  chút hối hận, e rằng  sẽ  nổi giận như .
Kết quả là một giọng   run rẩy vang lên: "Mạn Tinh,  cảm ơn con."
"Con vẫn  tìm một công việc đàng hoàng,  theo đuổi con đường học vấn, nhất là  lấy  bằng nghiên cứu. Nếu  thể, hãy thi  trường Đại học Công - Nông - Binh,  sẽ  ép con nữa ."
Diệp Mạn Tinh  xong thì ngẩn , cảm thấy lời  còn hiếm thấy hơn cả mưa m.á.u từ trời rơi xuống.
Thật hiếm .
Có một ngày cô cũng  thể  thấy  cảm ơn ? Nghiên cứu,  việc? Mẹ vẫn cố chấp như .
Suy cho cùng thì đây là một chuyện hạnh phúc.
Sau khi dứt cuộc gọi, Diệp Mạn Tinh vốn định gọi điện cho  chồng.
  quá muộn, Tống Văn Cảnh ngăn  cho vợ tiếp tục bận tâm quá nhiều.
Buổi tối ngâm chân xong, cô tắm rửa    lên giường. Diệp Mạn Tinh chú ý tới  đàn ông tối nay  chỉ sức lực cuồn cuộn mà thể nhiệt cũng nóng bỏng, nhiệt tình quá đỗi.
Khi hai   mật nhất,  thở nóng hổi của  phả  tai cô, giọng  khàn đặc vang lên bên tai:
"Em   lo lắng điều gì ? Anh sẽ  về, một cách lành lặn, trọn vẹn..."
Hơi thở  vẫn còn nặng nề, giọng  khàn khàn, nhưng những lời  thủ thỉ  mang nặng tâm tư.
Toàn  Diệp Mạn Tinh ướt đẫm mồ hôi, nhưng  chẳng mảy may tỏ vẻ chán ghét, chỉ ôm cô càng thêm chặt.
Cô  thể đẩy  , chỉ đành dùng đôi mắt sáng ngời  thẳng  .
Đôi mắt sâu thẳm của Tống Văn Cảnh lúc  tựa biển cả mênh mông,    thể dò xét.
Cô đột nhiên hỏi: "Vậy nếu  đầy đủ thì ?"
Gà Mái Leo Núi
Vốn là một hoa đào tinh thỉnh thoảng  sét đánh, quen với cảnh sinh ly tử biệt nên cô thực sự  hề e ngại khi bàn về chuyện sinh tử.
Tống Văn Cảnh im lặng.
Lúc , những thớ cơ bắp cuồn cuộn    ngày càng căng cứng như đá tảng, đến cả cánh tay vẫn đang ôm chặt lấy  vợ cũng tê dại, gần như mất hết cảm giác.