Thật quá sảng khoái!
Toàn  cô hoa đào tinh đều cảm thấy vô cùng thoải mái, như thể nàng tiên cuối cùng cũng tìm  tri kỷ cùng  gánh vác cả  gian.
Hạt giống hoa chỉ vài xu một gói, cô mua hai mươi ba mươi gói cũng chỉ tốn mấy đồng bạc lẻ. Tổng cộng tất cả các loại hạt giống mà cô mua cũng  tới tám đồng, thậm chí còn  bằng giá trị của một phiếu mua hàng loại nhỏ.
Cũng  lúc , Diệp Mạn Tinh cuối cùng cũng thấm thía rằng, giá trị đồng tiền ở thời đại  quả là đáng kinh ngạc. Điểm dừng chân thứ hai, cô tìm đến Cửa hàng Hữu nghị.
Có khá nhiều món đồ Diệp Mạn Tinh  sắm ở Cửa hàng Hữu nghị. Cô ưng ý hai bộ váy khá , mấy bộ đồ ngủ bằng vải bông nguyên chất dành cho sản phụ, và một  chiếc váy  từ chất liệu vải thường.
Vừa lên tiếng hỏi, cô bán hàng ở đó ngước mắt  cô một lượt. Có lẽ thấy cô ăn vận tươm tất, giọng điệu vốn cộc lốc của cô  bỗng trở nên niềm nở hẳn:
"Thưa đồng chí, áo sơ mi  giá mười lăm đồng, váy ba mươi lăm đồng, đôi giày vải trắng cô  là mười lăm đồng một đôi, còn đôi giày da nhỏ   từ da trâu nguyên miếng, giá bốn mươi lăm đồng một đôi ạ."
Gà Mái Leo Núi
Diệp Mạn Tinh hỏi thêm: "À, ở đây  đồng hồ Hushi ?"
Nghe cô   mua đồng hồ đeo tay,  bán hàng đáp:
"Loại đồng hồ  giá một trăm bốn mươi lăm đồng một chiếc. Chỉ tiếc là… chỗ chúng   bán hết sạch ,  còn hàng nữa ạ."
Diệp Mạn Tinh vốn định tiện thể mua thêm,   thì sững . Cô thầm nghĩ, loại đồng hồ   khan hiếm đến  ? Cô chỉ  chiếc đồng hồ khác đặt bên cạnh, trông thật sang trọng và kiêu sa:
"Vậy còn chiếc  thì bán thế nào?"
"Loại  là đồng hồ Rolex, giá chín trăm năm mươi đồng ạ."
Trước khi cô kịp hỏi xem mua bằng cách nào, cô  nhận  một tràng câu hỏi từ  bán hàng:
" loại đồng hồ   quy định  chặt chẽ. Đồng chí  giấy chứng nhận đơn vị ? Có thư giới thiệu ? Cần   tem công nghiệp và cả giấy chứng nhận phê duyệt đặc biệt nữa ạ."
Diệp Mạn Tinh im lặng ngắm  chiếc đồng hồ nạm kim cương màu vàng rực rỡ , giá của nó lên tới chín trăm năm mươi đồng.
Chừng đó bằng cả nửa  tiền cô  dành dụm.
Sau đó, cô  khẽ nuốt khan, hỏi:
"Nếu   lấy những chiếc váy jean , bộ đồ ngủ vải bông nguyên chất, cộng với đôi giày vải trắng, một chiếc áo sơ mi nam và đôi giày da nhỏ , thì tổng cộng là bao nhiêu tiền?"
Cô bán hàng của Cửa hàng Hữu nghị, tuy  chút kiêu kỳ nhưng nghiệp vụ thì   thành thạo, nhanh chóng  một loạt giá,  kết :
"Đồng chí  một đôi giày vải trắng, mười lăm đồng một đôi; giày da nhỏ là bốn mươi lăm đồng một đôi... Tổng cộng hết  hai trăm đồng ạ."
Trên trán Diệp Mạn Tinh khẽ rịn một giọt mồ hôi lạnh: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-342.html.]
Vậy , nếu cô mua một chiếc đồng hồ Rolex, cô sẽ mất  cả nửa  tiền. Cô luôn nghĩ   giàu  hơn nhiều .
Thì  vốn dĩ   như .
Hai ngàn đồng, chỉ là tương đối mà , giàu  hơn đại đa   bình thường mà thôi.
 cô cần nhiều tiền hơn thế, hai ngàn đồng còn lâu mới đủ. Ví dụ, nếu giông bão ập đến, cô sẽ  tốn tiền chuẩn  chống sét. Nếu như vẫn cần điều gì đó mang tính tâm linh thì ?
Ở đây   linh thạch, nhưng cô  thể mua ngọc thạch bỏ  trong  gian để nó chậm rãi biến thành linh thạch. Nếu    khu trung tâm…
Toàn  Diệp Mạn Tinh toát mồ hôi lạnh. Thể chất yếu kém của cô  cho phép cô ỷ      gian .
Không thể đ.á.n.h cược  những chữ "nếu như" đó . Bây giờ vẫn   phép mua ngọc thạch công khai, nhưng chắc chắn chợ đen sẽ  bán. Lượng tiền cô tiêu  thể lên đến hàng chục ngàn đồng.
Cô nàng nhỏ bé   tiêu xài phóng khoáng đủ , giờ nên chăm chỉ  việc thôi. Nếu  thì  nhanh chóng gần gũi nam chính nhiều hơn, để mở khu trung tâm  gian .  nam chính  thường xuyên  ngoài  nhiệm vụ,  tiện thực hiện .
"Thưa đồng chí, phiền chị gói hết những bộ quần áo   cho . Ngoài , ở đây các chị  bán nồi gang lớn  ?"
Đối với vị khách hào phóng ,  , là vị đồng chí  tiền , thái độ của cô bán hàng thật sự  niềm nở.
Cô bán hàng vội vàng lấy  một chiếc nồi inox lớn:
"Chiếc nồi  là hàng inox, giá  hai mươi lăm đồng, nếu đồng chí  lấy thì  để  cho đồng chí hai mươi đồng thôi ạ."
Người bán hàng còn hỏi cô   sắm thêm thứ gì khác , chẳng hạn như thìa, d.a.o thái thịt... Cả một bộ chỉ  hơn bốn mươi đồng.
Thấy  bộ đội Tống Văn Cảnh thực sự  tằn tiện, Diệp Mạn Tinh  tự tay chọn thêm cho  hai bộ đồ lót, một đôi dép lê, chiếc áo thủy thủ và cả chiếc thắt lưng. Cô nhận  tiền bạc  đều đưa cô giữ cả,   mà giày  thì rách, chiếc thắt lưng cũng  sờn cũ bạc màu. Bản  Diệp Mạn Tinh  chi tiêu nhiều, giờ thêm khoản cho  cũng chẳng đáng là bao.
Vậy là cô  chi thêm chút đỉnh, tổng cộng hết một trăm đồng. Tính , hôm nay  ngoài, ghé  cửa hàng Hữu Nghị  cô  tốn đến ba trăm đồng .
Cô khẽ rũ những giọt mồ hôi  đầu ngón tay, đôi mắt trong veo  vị đồng chí phục vụ:
"Đồng chí ,  còn   mua sắm nữa. Không    thể gửi tạm cái nồi và con d.a.o  ở cửa hàng Hữu Nghị  ?"
Đồng chí phục vụ   từng thấy ai mua sắm phóng khoáng như cô gái  bao giờ. Anh   nhiệt tình, gật đầu lia lịa:
"Không  cả, đồng chí cứ yên tâm .  sẽ giúp cô trông giữ cẩn thận."
"Cảm ơn đồng chí!"
Diệp Mạn Tinh bước  khỏi cửa hàng. Vị đồng chí phục vụ  còn  kịp lấy  thần sắc, thậm chí còn cảm thán với  đồng nghiệp bên cạnh:
"Cô gái   xinh   đang mang thai. Chẳng   cưng chiều đến mức nào mà mua đồ  cần chớp mắt lấy một cái như !"