Một luồng năng lượng mát lạnh chảy xuống cổ họng Diệp Mạn Tinh. Đứa bé trong bụng   còn đạp liên hồi, dường như  dòng nước đào  xoa dịu, trở nên ngoan ngoãn hơn  nhiều.
Anh sợ cô ở nhà sẽ buồn chán. Ở cái thời buổi mà nhiều  còn ăn  đủ no, mặc  đủ ấm,  vẫn cẩn thận chuẩn  cho cô một hộp hạt dưa quý, kẹo, sữa mạch nha, và thậm chí cả sữa bột.
Cô vuốt ve hộp hạt dưa, nhớ   mỗi bữa ăn, nếu   sách quân sự thì  cũng vùi đầu  kế hoạch huấn luyện quân sự. Khoảng thời gian ít ỏi còn , ngoài những lúc  mật với cô,  chỉ im lặng   cô bóc từng hạt dưa một.
Cô mở một cái hộp bầu d.ụ.c  bằng nhôm,   vốn đựng thịt bò khô. Quả nhiên, bên trong chứa đầy hạt dưa   bóc sẵn.
Nghe tiếng ống thổi từ trong bếp, chốc lát , mùi gan lợn xào cay nồng thơm lừng xộc tới, mũi cô khẽ nhúc nhích.
Diệp Mạn Tinh cầm một nắm hạt dưa  bóc vỏ, một tay vịn eo, chậm rãi bước tới  cửa gian bếp, ánh mắt dán chặt  bóng dáng của  đàn ông.
Anh  dường như chẳng  mệt mỏi là gì. Vừa trở về là  vội vàng  bếp luôn.
Nếu  thì mỗi ngày  bận bịu ở bên ngoài, lúc thì chạy bộ rèn luyện sức khỏe, lúc thì sắp xếp, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp.
Ngay cả khi  việc nhà,  cũng nghiêm túc cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ, tính cách kiểm soát cao và  khắt khe với bản . Ngay cả hành lá, bắp cải trắng,  mấy khúc lạp xưởng béo ngậy trong nồi cũng   cắt gần như thành một khuôn mẫu.
Khóe miệng cô khẽ giật giật. Nếu Văn Cảnh mà sống trong mấy pho truyện kiếm hiệp, chắc chắn sẽ là một cao thủ vô địch, với tính cách cầu  đến từng đường kiếm.
Tóm , dù là ở ,   những yêu cầu khắt khe như  đối với bản  mà vẫn  thể kiên trì đến cuối cùng, chắc chắn sẽ là một nhân vật mạnh mẽ.
Là một đóa đào tinh trời sinh vốn ưa hưởng thụ cuộc sống, Diệp Mạn Tinh thấy giữa hai  cứ như  một  cách xa xôi, khó lòng hòa hợp,  mà khi ở bên , họ  gắn bó một cách kỳ lạ.
“Đang  gì , vợ cứ chờ một lát là  ngay thôi. Em  tạm  chỗ khác , khói bếp cay mắt đó.”
Tống Văn Cảnh cũng  ngờ là   dậy, liền  thấy đôi mắt to tròn xinh  của vợ đang dán chặt    rời.
Gà Mái Leo Núi
"Anh ba,   thương ?"
Đôi chân dài còn đang  của Tống Văn Cảnh cứng đờ,  khẽ đáp, giọng  cứng:
"Không ."
Một làn gió thoảng qua, lực tay  bất giác co , theo phản xạ  phản công, nhưng khi chạm  làn da mềm mại của vợ,  vội vàng kìm nén lực tay.
Sau đó, vạt áo sơ mi ngắn tay màu xanh quân đội của   vén lên, quả nhiên  một miếng băng gạc đỏ một vệt như ngón tay, m.á.u  thấm  ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-335.html.]
Rõ ràng vết thương  lớp băng gạc  hề nhỏ, may mắn là   sơ cứu qua, chỉ còn rỉ m.á.u nhè nhẹ mà thôi. Ánh mắt cô dán chặt  vết thương, giọng cô dịu hẳn, pha lẫn chút lo lắng khó tả:
"Anh  thấy đau ?"
Tống Văn Cảnh dở  dở :
"Anh là đàn ông, vết thương nhỏ  nhằm nhò gì chứ?"
Trong một  huấn luyện dã chiến, bọn  tình cờ phát hiện  kẻ đang ẩn nấp trong viện nghiên cứu bí mật. Trong lúc truy bắt, một  đồng đội suýt chút nữa   thương vì những tảng đá từ  núi lăn xuống.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc,  và Cố Nguyên  hợp sức cứu . Anh  thương nhẹ, Cố Nguyên  đập  thắt lưng, nhưng cũng  quá nghiêm trọng.
Với , chuyện  là lẽ thường tình, chẳng  gì to tát để bận tâm. Trung đoàn giải phóng bọn  là nơi rèn luyện những  lính chiến đấu ở tuyến đầu. Căn cứ biên giới của họ còn đang âm thầm bảo vệ những chuyên gia nghiên cứu vật liệu phòng thủ tối mật và xây dựng bờ kè kiên cố cho một hồ chứa lớn.
Cho dù đó là bí mật nghiên cứu vật liệu mới  xây dựng đập bảo vệ hồ chứa, đây đều là những bí mật trọng đại của quốc gia. Ngay cả với  nhà, cũng  thể hé răng nửa lời.
Từ nhỏ, dù   đ.á.n.h vỡ đầu, m.á.u chảy đầm đìa cả lưng, Tống Văn Cảnh cũng  từng kêu than một tiếng. Vậy mà giờ đây,  ánh mắt chăm chú của vợ,   cảm thấy cả   bỗng dưng mềm yếu .
"Cho ."
Một quả đào căng mọng, tươi rói bất ngờ xuất hiện  mặt. Tống Văn Cảnh ngỡ ngàng, đoạn  vợ hỏi khẽ:
"Em  c.ắ.n dở ,  chê ?"
Anh thực sự  hiểu nổi cô vợ nhỏ , cô  chuyển đề tài nhanh quá.
"Chê   chứ. Đào quý thế ,   nỡ ăn , em cứ ăn hết ."
Anh  ngờ quả đào vợ mua  ngon đến , mà cô  còn  ăn hết. Anh khẽ đẩy cô:
"Em  ngoài chờ  , chỗ  khói nhiều, cay mắt lắm."
"Dạ."
Diệp Mạn Tinh thuận theo thế  đẩy, lững thững bước  khỏi gian bếp. Cô  lấy con d.a.o gọt hoa quả, tiếp tục gọt nốt nửa quả đào còn , cắt thành từng miếng nhỏ  nhanh chóng dùng tăm tre xiên . Xong xuôi, cô mới   nữa bước  bếp.
Diệp Mạn Tinh    thể cho Tống Văn Cảnh những trái đào tươi ngon, nhưng cô thực khó lòng giải thích vì lẽ gì    nhiều đào đến thế. Hơn nữa, với tính cách của Tống Văn Cảnh,  là  luôn cố gắng chịu khổ, tự hành hạ bản ,  lẽ còn  dành những trái đào quý giá  cho cô.