Người đàn ông  thật sự khiến    lòng mà,  đúng là     . Tiếng "cạch" vang lên, khóa cửa   mở. Diệp Mạn Tinh đang định bước  thì cô  thấy  mặt đột nhiên xuất hiện một bóng .
Bất chợt,  trán cô  một cảm giác ấm áp, đôi môi mềm mại như chuồn chuồn lướt qua nước. Bên tai cô cũng vang lên một tiếng thì thầm nỉ non:
"Làm  phụ nữ của , em  cần  chịu oan ức như . Nếu  thể bảo vệ em  thì     về lĩnh giấy chứng nhận với em ."
Giọng  của Tống Văn Cảnh như gió thoảng, nhẹ nhàng thổi qua trái tim cô, dập dờn thành những gợn sóng vô tận:
"Anh   , cho dù  là một đoạn đường,  cũng  em   trải nghiệm  nhất."
Diệp Mạn Tinh ngước mắt lên, dùng đôi mắt như ngấn nước  chằm chằm . Cô hé môi  , hôm nay cô  thành công .
Ngay khi  mở miệng,  thở nóng hổi ập  cô, đôi môi cô đột nhiên  một đôi môi ấm áp chiếm giữ.
"Ưm..."
Cô còn đang   chuyện, nhưng  một lực  mạnh giữ lấy cô. Giọng  của  đàn ông   kiềm chế:
"Vợ , để  ôm em một chút nhé."
Cô  nụ hôn  giữ chặt, hai tay  tự giác vòng lấy cổ . Đầu ngón tay cô gái nhỏ tinh ranh như bình thường, từng chút từng chút một vuốt ve phía  gáy .
Dòng điện ngứa ngáy  xuyên qua cổ cô từng chút, từng chút,  gần như bế cô  trong nhà. Lưu luyến buông đôi môi mềm mại đến tận đáy lòng ,  nghiêng đầu, gối cằm lên bờ vai cô.
Huấn luyện lâu dài giúp  nhanh chóng lấy  bình tĩnh, cổ họng   cuộn lên  nữa,   cất giọng  khàn khàn:
"Anh  em  thành công, vợ giỏi lắm!"
Giọng  phát  từ  tai Diệp Mạn Tinh, cơ thể nóng bỏng đang ôm cô thực sự như  thiêu cháy cô.
Hai   mật nép  ,  gian riêng tư của cô dường như bừng lên một phản ứng diệu kỳ. Cô là cô đào tinh nhỏ, nên cũng chẳng thấy  hổ gì. Cô đẩy   một chút, đôi mắt lấp lánh  , dùng giọng điệu như móc câu đầy quyến rũ :
"Trước đây  chẳng mấy khi nhiệt tình thế , giờ thì    em ?"
Tống Văn Cảnh vốn còn đang ôm chặt cánh tay vợ chợt dừng . Đôi mắt long lanh như nước, lời thì thầm đầy quyến rũ, mỗi thứ đều thu hút  vô cùng.
Anh tự nhủ,    cũng từng như cô. Ít ,  bộc lộ cảm xúc, thậm chí  mấy khi thổ lộ sở thích cá nhân. Tất cả cũng chỉ vì để dành sức lực, nghỉ ngơi dưỡng sức, duy trì trạng thái sung mãn nhất. Thế nhưng, tất cả những sự kiên trì , Tống Văn Cảnh  nhận ,  lẽ sẽ  đ.á.n.h gục    mặt  vợ bé nhỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-334.html.]
Nhìn thấy niềm vui chân thành lấp lánh trong ánh mắt cô, ngay cả những cử chỉ  mật vụn vặt cũng đủ khiến lòng  tràn ngập hạnh phúc. Anh thực sự  thích  vợ, thoạt  thì mỏng manh yếu ớt, nhưng tính tình  vui vẻ, thú vị đến lạ. Cô thực sự vui vẻ như một đứa trẻ,  hề cố gắng lấy lòng  dù chỉ một chút. Nhận thức  khiến lòng  ngập tràn hạnh phúc, và  càng thêm  mang đến nhiều niềm vui hơn cho cô.
Người vợ của  vui vẻ, háo hức và thoải mái hơn hẳn so với những  phụ nữ cẩn trọng, chỉ  toan tính. Anh như  mê hoặc, để lộ đôi chút bản chất thật của , nhưng    để cô kiêu ngạo quá lâu mà cất tiếng hỏi:
"Muốn ?"
Gà Mái Leo Núi
Ai ngờ, cô vợ nhỏ đang mơ màng   xoay , khẽ hừ mũi :
"Không .”
Anh ôm lấy cô:
"Em   ?   thì , lúc nào cũng   em bên cạnh."
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai cô,  âu yếm  nhận   thích từng bộ phận  cơ thể vợ. Tống Văn Cảnh nắm lấy tay vợ, đè thấp giọng hỏi:
" em vẫn  ăn cơm, buổi tối em còn  ăn cơm ?"
Diệp Mạn Tinh    , lập tức cúi đầu  'vật ' của  đàn ông, vốn đang ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh, chợt rùng  một cái, vội vàng :
"Vẫn  ăn cơm hơn.”
Cô đẩy  , thực sự  dám trêu chọc  nữa. Mặc dù là do  trêu cô , nhưng ai bảo 'thứ ' của  đàn ông khiến cô thoải mái đến mức  chịu nổi  chứ. Cô bây giờ  còn ở trong bản thể hoa đào tinh nữa.
Cô đẩy  , hết sức tự nhiên mà lái sang chuyện khác:
"Em  ăn gan lợn xào, lạp xưởng chần nước,  ăn đậu hũ trộn hành lá,..."
Cô líu lo kể  một tràng dài những món ăn. Phía  vang lên một tiếng  khẽ,  ngắn nhưng  vô cùng rõ ràng, một tiếng  khiến lồng n.g.ự.c  rung động.
Khi cô   đầu , tiếng    tan biến, nhưng sự ấm áp vẫn còn đó. Người đàn ông cao lớn, dáng  rắn rỏi với những đường nét sắc sảo, nhưng mỗi khi  cất tiếng ,  toát lên vẻ dịu dàng đến lạ, một sự mềm mại khiến cô đào tinh vô cùng mê đắm.
“Được. Làm cho em hết."
Thấy cô vẫn còn  ,  cúi xuống nhặt mấy món đồ thực phẩm  để  đất lên. Đoạn,  giơ miếng thịt lợn đang ngâm trong nước và cây bắp cải trắng  tay lên. Giọng  dường như còn vương vấn một tia sắc bén, như thể sự dịu dàng ban nãy chỉ là một ảo giác thoáng qua.
Trong lúc  tất bật nấu nướng, Diệp Mạn Tinh lấy  một trái đào, c.ắ.n một miếng. Nước đào tươi mát tràn ngập khoang miệng, vị ngọt thanh khiến cô  ngừng nuốt nước bọt.