Ai  thể chống  sức hấp dẫn của một  đàn ông như  chứ? Khó khăn nhất là họ  kết hôn, mà hôn nhân là cuộc sống chung. Một  đàn ông  thể hiểu  và tôn trọng vợ   là  đáng quý, như chồng cô  chẳng hạn.  một  như Trưởng đoàn Tống,  thể chăm sóc  khác về  phương diện, thử hỏi  mấy  đàn ông  thể đạt  như thế?
Nhìn dáng vẻ của Trưởng đoàn Tống kìa, quần áo   đều  ướt đẫm mồ hôi,  lẽ là  trở về còn  kịp  quần áo  lập tức  đón chị dâu !
Mạnh Cầm  dứt lời, Tiểu Trần  tức giận đến mức đầu  nổ tung:
“Cô,   thì đừng   bừa!”
Mạnh Cầm và Lưu Tư Tình, cả hai đều là những  lớn tuổi chuyên lo việc bếp núc, quét dọn ở nhà trẻ, mỗi tháng nhận vài đồng lương còm cõi. Sao cái cô Tiểu Trần   thể chịu đựng  sự tức giận dồn nén khi đối mặt với họ? Hết   tới  khác, những lời của Mạnh Cầm cứ như gọng kìm siết chặt, khiến cô  chẳng thể cãi  một lời.
Tiểu Trần tức đến nỗi mặt tái mét, đôi mắt dán chặt  đôi trai tài gái sắc đang  . Thật  thể  thừa nhận, Diệp Mạn Tinh quả là một cô ả hồ ly tinh, khéo léo trăm đường trong việc câu dẫn  khác.
Lưu Tư Tình vẫn còn thót tim vì việc Diệp Mạn Tinh  vượt qua bài kiểm tra. Đầu óc cô   cuồng đau buốt, hai tay ôm chặt lấy n.g.ự.c như  ngất lịm. Cô  còn   , khi trở về  lẽ cô hoa khôi của đoàn sẽ lột da xé thịt cô   mất.
Giờ phút , cảnh trưởng đoàn Tống đến đón Diệp Mạn Tinh như một đòn giáng nặng nề, khiến cô  chỉ thấy một vật gì đó sắc nhọn bằng sắt liên tục gõ "bụp bụp bụp"  đầu, trán đau nhức  thôi.
Hết   tới  khác, Mạnh Cầm cứ xoáy sâu  nỗi đau của cô , còn cố tình hỏi:
"Tư Tình , chị dâu Diệp  thi đậu . Ngày mai chúng   ghé thăm chị   ?"
Lưu Tư Tình hận  thể ngất  cho , cứng đờ , khó nhọc cất lời:
"... ngày mai  tính. Ngày mai  còn  đến nhà trẻ nấu cơm."
"À."
Mạnh Cầm buông một tiếng "À", tỏ vẻ hết sức nghi ngờ. Chào tạm biệt Lưu Tư Tình, cô  gót  theo những  phía , trở về khu tập thể.
Hai  họ đạp xe rời khỏi nhà trẻ. Người đàn ông còn tiện đường đưa cô đến Cửa hàng Cung tiêu của quân đội và sạp rau để mua sắm thực phẩm. Cuối cùng, khi  mua  bộ lòng lợn lớn cuối cùng còn sót , họ mới thong thả trở về khu tập thể.
Tiếng chuông xe đạp leng keng. Cô  ở ghế , gió nhẹ thoảng qua mặt, một cảm giác khoan khoái khó tả dâng lên trong lòng. Có  tâm trạng thoải mái đến  trong thời buổi  quả là chuyện hiếm . Bởi , cô mỉm  hỏi:
"Anh Ba,    đang  bận rộn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-332.html.]
Người đàn ông  phía , đôi chân dài đạp vững vàng, khiến chiếc xe   êm. Nghe cô hỏi,  chỉ "Ừm" một tiếng,   ý   thêm.
Diệp Mạn Tinh cũng   gì nữa. Người đàn ông  vốn dĩ  ít lời khi ở riêng,  càng kiệm lời hơn nữa khi cố tình giữ vẻ lạnh lùng  mặt  ngoài. Vèo vèo vèo.
Gà Mái Leo Núi
Khi chiếc xe đạp chạy đến bảng tin của khu tập thể, Diệp Mạn Tinh   thấy tiếng ồn ào náo nhiệt.
Cô tò mò  quanh đám đông đang vây kín bảng tin. Chuyện gì đang xảy  ? Mọi  đều tụ tập ở đây  gì?
Cô còn  kịp   đàn ông dừng xe, thì chiếc xe  tự động phanh . Giọng  trầm ấm quen thuộc của  vang lên bên tai cô:
"Vợ ơi,   gửi xe. Em cứ ở đây nhé,    đón em ngay thôi."
Diệp Mạn Tinh gật đầu. Cô cũng  quên mất vị trí chính xác của khu tập thể phía . Đi xe đạp lúc   tiện chút nào, cái bụng bầu của cô  xe đường ngắn cũng  thoải mái.
  bộ  cũng chỉ chừng một hai trăm mét,  cần    đón  gì.
"Anh Ba,  cần . Lát nữa em tự về là ."
Người đàn ông im lặng, chẳng mấy chốc  đạp xe  mất.
Diệp Mạn Tinh tò mò tiến về phía , chỉ thấy  bảng tin   đang ,   thì đang an ủi.
Thỉnh thoảng, những từ như "xinh " và "hung hăng ép "  lọt  tai cô.
Cô chậm rãi đến gần bảng tin. Đôi mắt to tròn, xinh  của cô chợt sáng bừng lên. Thật là ! Toàn bộ bảng tin là một bức thư xin  của Chu Gia Gia:
", Chu Gia Gia, vì  tìm hiểu rõ sự thật mà  vô tình tung tin đồn rằng  yêu của đồng chí Tống Văn Cảnh – đồng chí Diệp Mạn Tinh là một cô gái thôn quê,   xí,  nhà quê,  còn ít học."
"Trên thực tế, đồng chí Diệp Mạn Tinh - hôn thê của đồng chí Tống Văn Cảnh là một nữ đồng chí  văn hóa, tâm tính trầm ,  giữ ý tứ. Vì lời  và hành động của   phần thiên lệch, xin thành thật cáo  với đồng chí Diệp Mạn Tinh. Mong cô bỏ qua!"
Đây là một bức thư xin  dài đến ngót nghét hai nghìn chữ,   khá chân thành, lời lẽ cũng  dốc  từ tận đáy lòng, thể hiện sự ăn năn sâu sắc về sai lầm của .