"Em hỏi sinh nhật của em gái ?  như ghi trong sổ hộ khẩu đấy,  sai . À  , đúng là sắp đến sinh nhật con bé , em thử hỏi xem vợ em  gì để  chị sắm sửa cho."
Tống Văn Cảnh nheo mắt  rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng đều:
"Cảm ơn  cả. Lúc về em sẽ hỏi vợ em. Có điều bên em  chuẩn  đủ cả ,  chị cứ sắm sửa những gì tiện tay là ,  cần câu nệ quá  ạ."
Anh cả Diệp Bác An  điện thoại mà ngẩn . Anh cả Diệp vẫn  chính thức nhận công việc,  khi nộp đủ tài liệu thì  vội vã đến bệnh viện thăm em trai thứ hai. Chẳng ngờ, lúc  phòng bệnh  vô cùng nhộn nhịp.
Trong phòng bệnh,  hai Diệp Bác Thương   dưỡng thương nhiều ngày,  bỏ tiền túi thuê    ca ở bộ phận hậu cần đường sắt. Ai dè, khi  tin   thương, một  thanh niên tên Tống Tiến thuộc bộ phận bảo vệ đường sắt còn đặc biệt mua hoa quả tới đón  xuất viện.
Diệp Bác Thương thấy   tự biên tự diễn, thêm thắt đủ chuyện ly kỳ  câu chuyện t.a.i n.ạ.n của , còn  toe toét chúc mừng  "đại nạn  c.h.ế.t, tất  phúc về ".
Tống Tiến   ghế, thoăn thoắt gọt hoa quả cho .
Anh hai Diệp Bác Thương cứ mải miết   vết bớt hình trái tim  cổ ,  luôn cảm thấy vết bớt đó  vẻ quen thuộc. Chỉ là vết bớt  cổ Tống Tiến khá nhạt, kém rõ nét hơn nhiều so với em rể . Vết bớt hình trái tim  cổ Tống Văn Cảnh thì nổi bật hơn,   phần to hơn.
Tống Tiến là  lanh lợi, khéo  chuyện. Thấy  cứ mãi  chằm chằm,   đắc ý  mặt:
"Anh cũng để ý đến nó  ?"
Dù  thì   vốn  tự hào về vết bớt . Toàn bộ nhà họ Tống bọn họ đều lấy  hãnh diện vì dấu ấn , càng là con cháu chính mạch tài giỏi, thành đạt thì vết bớt sẽ càng rõ ràng. Diệp Bác Thương ngẩn  một lát:
" chỉ cảm thấy vết bớt hình trái tim của  trông  quen thuộc."
Tống Tiến sững  , tưởng chừng như  sét đ.á.n.h ngang tai:
"... Làm gì  chuyện đó chứ?"
Tống Tiến  gượng gạo :
"Vết bớt  ở dòng chính mạch mới là rõ ràng nhất. Bọn  đều chỉ là  cùng họ nhưng thuộc chi nhánh khác. Những   chính mạch bên  bảo bọc đều  cuộc sống sung túc, êm ấm cả."
Tống Tiến ngẫm nghĩ  tò mò hỏi:
"Nếu như nhà họ Tống chúng  thật sự   nhà lưu lạc bên ngoài thì quả là vô lý, nhà họ Tống ở thủ đô nổi tiếng là đoàn kết lắm đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-323.html.]
Cậu lắc đầu, thầm nghĩ, nếu như  thật thì chớ    sẽ phát đạt, mà ngay cả chi nhánh của bọn họ cũng sẽ thơm lây. Lòng tò mò của Tống Tiến     khơi gợi:
"Người mà    vết bớt  là  ở  ?"
Dù  là viển vông,  thể là  của nhà họ Tống, nhưng lỡ như thì ? Mơ mộng một chút cũng   gì là sai trái,  ?
Diệp Bác Thương buồn   vẻ mặt đầy mong chờ của  , cuối cùng lắc đầu:
"Không thể nào . Cậu   cha  ruột,   thể là con riêng  chứ?"
Ôi chao, Tống Tiến tiếc nuối. Giá mà là thật thì   mấy! Mới đó mà  vội vàng dập tắt giấc mộng  của   ,  đáng  chứ? Lúc  cả Diệp Bác An đẩy cửa  ,  thấy biểu cảm của hai  đều khó tả hết thành lời.
"Anh cả."
Diệp Bác Thương gọi khẽ một tiếng  định gượng dậy. Đã  dưỡng thương nhiều ngày nên vết thương cũng  lành. Vốn dĩ   nên xuất viện từ lâu, nhưng nếu vội vàng  ,  sợ để  di chứng nên cứ nán  dưỡng thêm ít hôm.
Tống Tiến   thấy Diệp Bác An liền nhận  cả nhà họ Diệp đều  vẻ ngoài  tầm thường. Cậu  chủ động giới thiệu về  một lượt,  đó mới hỏi thăm tình hình sức khỏe của Diệp Bác Thương xem   thể    việc  .
"Cảm ơn đồng chí Tống."
Ngoài đồng chí Điền vài hôm   ghé thăm, thì  là  thứ hai đến thăm Diệp Bác Thương.
"Có gì mà  khách sáo, đồng chí Diệp cứ mau khỏe  là  . Buổi chiều  còn   chuyến tàu, nên xin phép   đây."
Tống Tiến vẫn còn mặc đồng phục công sở,  cầm lấy chiếc mũ kê-pi  rời . Vừa  đến cửa, Tống Tiến chợt    với  hai Diệp:
"Hì hì, đồng chí Diệp, nếu như quả thật   giống như thế,  giới thiệu cho  quen  một chút nhé."
Nhà họ Tống  tính cách bao che  nhà ,   tin thật sự  con cháu thất lạc bên ngoài, cho dù  thì  khi cũng chỉ là con riêng.  nhà họ Tống   xem trọng huyết thống, nên dù là con riêng của ai, nếu thật sự  thừa nhận là con dòng chính thì cũng coi như là  công.
Gà Mái Leo Núi
Mấy năm nay nhà họ Tống phát triển ngày càng lớn mạnh, nhưng mấy năm   con ưu tú nhất  hy sinh. Bây giờ nhà họ Tống vẫn còn nhiều lãnh đạo  ở vị trí cao, nhưng nếu cứ tiếp tục như  thì e rằng sẽ đứt gánh giữa đường,    kế tục.
Dù cho công sức và gia tài do cha  dày công gây dựng  lớn đến mấy, thì cũng   con cháu tài ba kế tục  chí lớn của   mất mới .
Tống Tiến   ngoài thì gặp một cô đồng chí, ánh mắt cô    sáng long lanh, nhưng  luôn cảm thấy chột , trong lòng ngứa ngáy, thế nên bèn vội vàng chuồn .