Diệp Mạn Tinh thấy   rã rời, cũng may mắn là cô  dùng đào tiên, nên dù m.a.n.g t.h.a.i cũng  gặp  tình trạng động thai   m.á.u bất thường.
Có lẽ năng lượng từ quả đào trong  gian   chia sẻ một nửa cho thai nhi . Cô mặc quần áo rời giường  xuống  nhà ăn cơm, xuống đến nơi thì thấy   bày biện đồ ăn xong xuôi.
Bát của cô đầy ắp cháo gạo nhuyễn mịn, trong khi bát của  chỉ  là khoai lang, khoai tây. Trước đây cô vẫn luôn nghĩ đó là do  chăm sóc , nhưng giờ  cảnh tượng , đôi mắt long lanh của cô  dán chặt  bóng hình .
Cô  với  một tiếng    phòng vệ sinh . Vẫn là sự chuẩn  quen thuộc: bột đ.á.n.h răng và bàn chải   đặt sẵn, thậm chí  mắc áo gỗ bên cạnh còn treo sẵn khăn lau trắng tinh tươm.
Biết cô chuộng sạch sẽ,  còn treo riêng hai chiếc khăn cho cô. Khi cô đ.á.n.h răng rửa mặt xong xuôi, vô tình phát hiện  bệ cửa sổ  đặt một chiếc hộp nhỏ.
Cô cầm lên xem thử. "Kem dưỡng da"? Đây là thứ gì ? Vừa mở   thấy thơm lừng, chẳng cần nghĩ cũng  là dành cho phụ nữ.
"Anh ba, kem dưỡng da  là cho em hả?"
Tống Văn Cảnh ở bên ngoài, khẽ "Ừ" một tiếng:
"Mấy đồng chí nữ đều thích kem dưỡng da,    thì vợ  đương nhiên cũng   chứ!"
Diệp Mạn Tinh  hộp kem dưỡng da , cô thử thoa lên tay một ít. Còn  mặt, cô vốn dĩ  dùng mỹ phẩm dưỡng da nào khác. Không khí ở đây hình như  khô, ban đầu cô  dám tùy tiện thoa lên mặt.
Cô thử lấy một chút  ngửi, thấy hình như   thành phần gì độc hại. Hôm nay   ngoài, bên ngoài   bão cát,  lẽ thoa lên mặt cũng  thể phần nào chắn  cát bụi chăng.
Cô  một tiếng ngọt ngào, giòn tan:
"Cảm ơn  ba, nhưng mà  ba ,   đưa hết tiền cho em  còn lấy tiền  để mua kem dưỡng da ?"
"Hay là em đưa cho  ít tiền dùng nhé."
Giờ đây trong tay cô còn gần hai ngàn đồng, vốn dĩ  tiêu pha một ít, chỉ còn hơn một ngàn sáu trăm đồng.
Lúc đến đây,  chồng  lén dúi cho cô bốn trăm đồng, thế nên thoáng chốc cô  trở thành "phú bà" giàu .  buổi sáng  thấy  ăn khoai lang, còn cô  ăn cháo. Anh đường đường là một  đàn ông, vóc dáng cao lớn như , chắc hẳn thường xuyên  chịu đói bụng.
Chẳng  lẽ nào khi  còn độc  thì  hưởng cuộc sống thoải mái sung túc,  khi lập gia đình   chịu đựng những ngày tháng cơ cực, thiếu thốn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-321.html.]
Diệp Mạn Tinh thấy trong lòng thật áy náy.
Không thể  thừa nhận,  nhà họ Tống đều  một điểm chung: khi  thật lòng yêu thương một , trái tim chân thành của họ  thể lay động cả một yêu tinh. Lấy  chồng cô  ví dụ điển hình.
Giờ đây,  quân nhân  cũng dần dần khiến cô bắt đầu  đối xử  với . Còn tại   thể  như  chồng? Chủ yếu là vì cô vẫn còn  thử thách .
Một là tình tiết sang năm  khi sinh đôi,  vợ kiếp  sẽ sớm  . Chuyện nữa là theo nội dung nguyên tác, ba năm  khi vợ cả mất,  đàn ông  sẽ cưới  vợ mới,  còn là nữ chính trọng sinh, cuối cùng khiến cặp song sinh trai gái trở thành những đứa hư hỏng, trái tính trái nết.
Chưa đến thời điểm cốt yếu đó nên Diệp Mạn Tinh  rõ tình tiết cũng như những chuyện sẽ xảy  trong tương lai, thế nên cứ  đợi thêm để khảo sát.
Có điều, " ba" đối xử với cô  ân cần, còn giúp  gian của cô  ngừng sinh trưởng, ít nhất trong mấy năm chung sống , cô sẵn lòng hết lòng đối  với .
Thế nên lúc cô  trở , còn cầm một quả đào cho . Ít nhất, quả đào   thể đảm bảo dù buổi sáng   ăn khoai lang cũng sẽ   đói bụng.
Gà Mái Leo Núi
Nếu     bệnh cũ gì,   cũng sẽ dần chuyển biến  . Người lính như  thường xuyên   chiến trường,  thương do dao, do b.o.m đạn hoặc  đ.á.n.h đập đều là chuyện thường tình.
Ví dụ như vết sẹo suýt nữa  cắt đứt cả cái cằm của  hai Triệu. Chàng quân nhân  cũng  sẹo, khắp cả  lưng đều là vết sẹo chằng chịt. Cô từng vươn tay chạm ,  thể thấy rõ ràng rằng những đồng tiền lương , những công trạng quân ngũ , mỗi một phần đều là dùng tính mạng để đ.á.n.h đổi.
Tống Văn Cảnh cầm quả đào cô đưa,  buồn   bất lực:
"Vợ , em đang m.a.n.g t.h.a.i  còn đưa hoa quả cho  ăn? Anh để  cho em, em cứ từ từ mà thưởng thức ."
Đôi mắt  của Diệp Mạn Tinh   chằm chằm, đột nhiên cất lời:
"Anh ba,   giữ gìn sức khỏe thật  để còn nuôi vợ con nữa chứ."
Tống Văn Cảnh sững sờ, bỗng  cô vợ nhỏ tiếp tục :
"Anh ăn  đủ no mà lúc nào cũng ở nơi tiền tuyến hiểm nguy nhất,   xem   đủ sức mà chạy thoát  ?"
Tống Văn Cảnh  dở  dở ,  thấy ấm lòng. Ăn một quả đào của em thì  thể no  ? Không đúng, sĩ quan bọn họ đều cảm thấy vinh dự khi hy sinh  chiến trường, nhưng  cô vợ nhỏ  mắt, giọng   khàn khàn:
"Vợ ,  hứa với em, dù ở bất cứ nơi ,  nhất định sẽ vì em, vì con mà sống sót trở về."