Trời  tối, đèn bên ngoài  tắt, trong phòng chỉ thắp nến. Tống Văn Cảnh     thấy làn da trắng như tuyết, đôi mắt lấp lánh  ánh nến, nàng yêu kiều tựa như tiên nữ từ trong núi bước .
Trong phòng  mùi thức ăn hấp dẫn, còn    đợi  ánh nến.
“Anh ba trở   ?"
Giọng    dụ hoặc  mang chút giận dỗi đến mức khiến   chỉ  tan chảy, Tống Văn Cảnh  đến đây chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
"Vợ ơi, tối nay nhà   chuyện gì ? Sao  mở đèn mà  thắp nến thế?"
Tối thứ sáu, vợ   dặn đêm chủ nhật nhớ về sớm một chút. Anh ở bên ngoài cho  em  quyền chạy đường dài thêm mấy chục cây  suốt đêm, khiến   kêu khổ  thôi.   chợt thấy hình như    khắt khe quá.
“Đợi  về ăn cơm đó.”
Khắp khuôn mặt nhỏ nhắn xinh  của Diệp Mạn Tinh tràn đầy ý . Tống Văn Cảnh  kịp   chỗ  phát hiện vợ    mở lồng bàn .
Mùi thơm ngào ngạt phả  mặt Tống Văn Cảnh khiến   sửng sốt.
Bữa cơm tối nay quả là vô cùng thịnh soạn. Trên chiếc bàn vuông thắp vài ngọn nến, bên cạnh ngọn nến  hai chiếc bát sứ trắng tinh.
Bên cạnh cái bát còn  một lọ rượu Ngũ Lương, một bình rượu Mao Đài.
Rượu Mao Đài thì  sẵn trong nhà, còn rượu Ngũ Lương   cô tìm mua ở  . Mấy đĩa thức ăn còn  khiến yết hầu Tống Văn Cảnh chuyển động liên tục. Anh nuốt nước miếng ừng ực, chỉ cảm thấy   nếm thử ngay lập tức.
Trước mặt  là một bàn đồ nhắm rượu đủ sắc đủ hương: Một đĩa đậu phộng chiên giòn thơm ngon.
Một đĩa thịt đầu heo vàng óng, thái lát ngay ngắn, điểm xuyết những cọng hành xanh mướt. Miếng thịt đầu heo béo ngậy, chỉ  thôi  khiến   tứa nước miếng.
Một đĩa mỡ heo xào ớt xanh vàng,  mở nắp , mùi thơm cháy xém bốc lên cùng vị giòn tan của mỡ heo xộc thẳng  mũi.
Tuyệt vời nhất  kể đến là một thau thịt luộc đỏ au, những lát thịt chìm  lớp ớt đỏ au, tỏa mùi thơm cay nồng nức mũi.
Nhìn sang bên cạnh, thế mà  là một khay nhôm đựng cơm trắng tinh như tuyết. Những hạt gạo tròn trịa, mềm dẻo, thơm ngon vô cùng  mắt.
Ngay cả Phó đoàn Tống,  quanh năm  thiếu tiền của, thức ăn cũng  ngạc nhiên đến mức giẫm chân tại chỗ  bàn thức ăn thịnh soạn bày   mắt. Mùi hương liên tục quyến rũ vương vấn bên môi và răng.
Đây là một bữa tiệc linh đình mà  bình thường ngay cả trong Tết Nguyên đán cũng khó lòng mà  , còn thịnh soạn hơn cả tiệc ở nhà hàng quốc doanh. Món nào món nấy đều phô bày vẻ vàng son, sang trọng tột bậc!
Chúng  ngừng kích thích vị giác của  , mời gọi tất cả nếm thử. Ngay khi Tống Văn Cảnh  xuống, cái bụng vốn  đói của   kêu ùng ục, càng trở nên cồn cào hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-314.html.]
Nếu là gia đình khác, e rằng  chê vợ lãng phí.  Tống Văn Cảnh thì  đầu tiên cảm nhận ,  nghĩ rằng những món ngon lành, thịt thà hảo hạng thế , lẽ  nên để vợ  thưởng thức mỗi bữa.
Cô xứng đáng để  tiếp tục vươn lên,  việc chăm chỉ hơn nữa để vun đắp một cuộc sống   hơn. Hai   xuống dùng cơm, kết quả là  khi vợ đưa cho  chiếc đũa, cô còn rót cho  một chén rượu đầy.
Trong nhà   ly nhỏ để uống nên đành dùng chén sứ trắng  thế.
Gà Mái Leo Núi
Tống Văn Cảnh   thấy chén rượu  rót đến nửa vành,  liền nhướng mày:
“Mình ơi, rót ít thôi, chén lớn thế , uống hết chắc say mất."
Tống Văn Cảnh  định ngăn cản, chợt  vợ   khẽ một tiếng:
"Anh Ba ơi, đây là bữa tối  ánh nến mà. Nếu  vui, cứ uống nhiều một chút, em uống ít là ."
“Em uống  hết thì Anh Ba uống hết giùm em nhé."
Mấy lời ám chỉ , Tống Văn Cảnh cũng  ngăn cản cô, chỉ là vợ   bao giờ nấu cho  một bữa ăn thịnh soạn như , thông minh như ,       tối nay vợ   chuyện   chứ.
“Mình ơi, em  việc gì cứ  với , chỉ cần  đàn ông của em  thể  ,  sẽ dành thời gian mà  cho em."
Tống Văn Cảnh gắp đậu phộng và tai heo,  uống một ngụm rượu, chỉ cảm thấy hương vị đầy đủ thấm đẫm trong miệng.
Món nhắm , là do vợ đặc biệt  cho , ăn một miếng  càng thêm đậm đà. Đôi mắt xinh  của Diệp Mạn Tinh   chằm chằm, bỗng nhiên :
“ , đúng là  một chuyện mà ngay cả Anh Ba cũng  thể  .”
“Chuyện gì?”
Chẳng   đàn ông nào    phụ nữ nghi ngờ năng lực của .
Diệp Mạn Tinh  gắp cho  mấy miếng tai heo,  với giọng quyến rũ:
“Là đôi chân của cha em.”
Chuyện , quả thực Tống Văn Cảnh đành chịu. Anh từng hỏi chuyên gia,    khó mà  hy vọng.
Trong phòng đột nhiên yên lặng một chốc,  đó Tống Văn Cảnh  :
“Đợi lúc về,  sẽ tới thủ đô tìm chuyên gia,  đó đưa cha tới xem thử.”