Anh  xuống ôm lấy cô từ phía , cất giọng khàn khàn hỏi:
"Vợ , còn mấy tháng nữa em sinh nhỉ?"
Nhắc đến cái , bỗng nhiên  nhớ  hình như sắp tới sinh nhật Diệp Mạn Tinh .
"Vợ ơi, em  nhớ sinh nhật  là  lúc nào ?"
Vì giấy đăng ký kết hôn  cầm  tay nên tất nhiên   quên sinh nhật vợ ghi  đó. Mí mắt của Diệp Mạn Tinh  nặng trĩu, chỉ  chìm  giấc ngủ ngay. Cô cũng   tại   đàn ông   tinh lực dồi dào đến thế. Cô chỉ khẽ lắc đầu đáp lời :
"Không nhớ lắm."
Cô  dứt lời, giọng  trầm thấp khàn khàn   vang lên:
"Sắp đến  đó. Vợ , em  ước  gì ? Chỉ cần em  thì  sẽ  , dù   dốc hết sức ,  cũng sẽ tìm về cho em."
Diệp Mạn Tinh   rõ Tống Văn Cảnh  gì nữa. Đầu óc cô lúc  mơ màng, hỗn loạn, chỉ láng máng  thấy câu "dốc hết sức tìm về cho em", thế là cô nghĩ đến thể gốc cây đào của   thất lạc bấy lâu.
Cô thuận miệng đáp:
"Trồng một cây đào lớn  ?"
Sau khi  gian mở  cô sẽ lấy  đào. Đến lúc đó, chẳng thể nào giấu giếm chút nào  nữa.  ở chốn ,  tìm cây đào lớn ở  bây giờ?
Nghe thấy giọng điệu ngái ngủ đáng yêu của vợ , lòng Tống Văn Cảnh  trỗi lên một nỗi khao khát đến bứt rứt. Anh cúi đầu hôn lên mí mắt cô một cái  cất giọng khàn khàn:
"Ừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-313.html.]
Anh  rõ lời cô , chỉ ước gì  thể  khắp bốn bể, tìm cho bằng  một cây đào lớn về tặng cô. Chẳng qua Diệp Mạn Tinh cũng chỉ thuận miệng   chứ  hề nghĩ tới việc nó sẽ thành sự thật. Tối nay  chồng hôn,  gian trong tâm trí cô  bắt đầu hiện  đầy quyến rũ.
Gà Mái Leo Núi
Chủ nhật, tối hôm đó  bữa tối  ánh nến. Mắt cá chân sưng tấy của Diệp Mạn Tinh nay  đỡ hơn nhiều. Hôm nay cô   mua rượu, thức ăn và thịt chuẩn  cho bữa tối lãng mạn . Sau bữa tối, cô định sẽ bắt đầu tạo nên một mối quan hệ đặc biệt hơn với  đàn ông của .
Cô  cảm giác  gian riêng đang vẫy gọi  .  cô đang mang bầu, bụng lớn nên   để tiểu Cao    mua rượu. Mà giấu giếm như  thì   mua  đây?
Thế , một điều kỳ diệu  xảy . Từ sáng sớm tinh mơ,    lén lút vội vàng tới rót nước,  lén lút đưa một ít rau tươi đến tận cửa cho cô.
Vì là một đóa đào tinh, mặc dù độ nhạy bén  giảm   ít nhưng cảm quan của cô vẫn mạnh hơn  thường. Bởi ,  mới rời giường cô   thấy  chị dâu lén lút để thức ăn ở cửa cho .
Diệp Mạn Tinh  chị dâu ,  ngờ đối phương  cẩn thận, sợ cô phật lòng. Cô  thấy ai nhát gan đến  bao giờ.
Sau đó cô   hỏi chị dâu Mạnh chỗ mua thức ăn. Thế là nguyên ngày hôm đó chị dâu Mạnh  chạy qua chạy  chợ búa mấy chuyến để lo liệu cùng Diệp Mạn Tinh. Cuối cùng, cô cũng  chuẩn  xong những thứ cần thiết cho một bữa tối  ánh nến.
Bụng Diệp Mạn Tinh  lớn  nhưng cô vẫn thích tự tay  bếp. Vừa xào vài món ăn,  nấu hai món mặn,  còn khui rượu nữa.
Mùi thơm lừng của thức ăn bay sang nhà chị dâu Lưu cách vách, khiến hai đứa trẻ con đang  nhè cũng  nín bặt, nằng nặc đòi sang hàng xóm xin ăn.
Buổi tối, đèn bên ngoài  tắt, trong phòng chỉ thắp nến lung linh. Lúc Tống Văn Cảnh về,   cảm giác như   bắt gặp một nàng sơn nữ yêu kiều chạy từ trong núi ,   ánh nến huyền ảo. Cô gái   làn da trắng như tuyết và đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Trong phòng thoảng mùi thức ăn cực kỳ thơm ngon,  còn  mỹ nhân  đợi  ánh nến nữa.
"Anh ba về  đấy ?"
Giọng  mềm mại, pha chút hờn dỗi  khiến   chỉ  vỗ về ôm ấp  rời. Tống Văn Cảnh  mà chỉ cảm thấy cổ họng  chợt khô khốc.