Tiểu Cao vẫn còn đang ngẩn , mắt tròn xoe vì kinh ngạc  chị dâu, trong lòng thầm nghĩ, thì  đây chính là phu nhân của trung trưởng đoàn Tống . Vậy thì những lời đồn thổi trong đơn vị, e rằng chỉ cần chị dâu xuất hiện, cũng đủ khiến chúng tan biến  hư  .
Cậu  đang mải suy nghĩ,   đầu  thấy tiểu đoàn trưởng Cố   bất động, ngẩn ngơ dõi mắt về một hướng.
Cậu  nghĩ rằng tiểu đoàn trưởng Cố gặp chuyện gì đó, vội vàng gọi: “Tiểu đoàn trưởng Cố,    ? Chúng  mau qua đó thôi.”
Ai ngờ  chạm nhẹ  tiểu đoàn trưởng Cố,    thấy  nở một nụ  khác hẳn ngày thường  . Hàm răng trắng muốt hiện  rõ mồn một  ánh đèn lờ mờ  cửa doanh trại.
Vậy mà tiểu đoàn trưởng Cố   với  một cách kỳ lạ như .
Khóe môi Cố Nguyên khẽ cong lên: “Tiểu Cao,   đúng. Anh thật sự nên   yêu , nếu là một cô gái như , thì cũng chẳng   .”
“Cái gì đúng chứ?”
Cậu   theo ánh mắt Cố Nguyên. Rồi chợt ngẩn : Tại  ở đây   một cô gái xinh  đến ?
Tiếng bước chân vang lên, đột nhiên phía  hai  là giọng  lạnh lẽo: “Hai   gì ở đây thế?”
Tiểu Cao   đầu ,  thấy trưởng đoàn Tống bước  từ trong doanh trại. Anh  thẳng qua chỗ họ, tiến về phía cô gái xinh  , vẫy tay  : “Lại đây, gọi chị dâu .”
Đây  lẽ là lý do vì  đêm nay, tại khu vực miền núi nơi đơn vị đóng quân, Tiểu Cao thực sự cảm thấy như  một trận cuồng phong đang gào thét trong lòng.
Cậu  cảm thấy như  hạt cát bay  mắt, bên tai thì cứ ong ong. Cậu  dựa  cớ dụi mắt  về phía tiểu đoàn trưởng Cố.
Không ngờ rằng nụ   nãy của tiểu đoàn trưởng Cố bỗng biến mất, sắc mặt đanh ,  chôn chân,    còn chút phản ứng nào. “Tiểu đoàn trưởng Cố, tiểu đoàn trưởng Cố, chị dâu hình như quả thật xinh  đến mức ngỡ ngàng .”
Cả    dường như  sét đánh,   cũng run rẩy, chầm chậm bước về phía bên , trong đầu như  tiếng sét nổ vang: Là ai  ?
Chị dâu là    xí, ít học  còn quê mùa của trưởng đoàn Tống? Đây... Đây... Đây thật sự là chị dâu ?
Cảnh vệ Tiểu Cao sững sờ, trong đầu chỉ còn vang vọng một câu hỏi: Không   là   ? Thứ nhan sắc  mà gọi là  ư?
Cho dù  tưởng tượng phong phú đến mấy, cảnh vệ Tiểu Cao cũng  ngờ rằng chị dâu  xinh  đến nhường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-280.html.]
“Chị... Chị dâu?” Cảnh vệ Tiểu Cao ngơ ngác, chậm rãi tiến  gần, cẩn trọng cất tiếng gọi: “Chào chị dâu ạ.”
Diệp Mạn Tinh thấy   là một  trai trẻ da ngăm đen, dáng  cao lớn đang  cô, mặt đỏ ửng tới tận mang tai. May mà đêm tối, nếu  thì ai cũng thấy rõ.
Diệp Mạn Tinh vui vẻ gật đầu với  : “Ừ.” “Đây là?” Diệp Mạn Tinh  sang ý bảo Tống Văn Cảnh giới thiệu, nhưng chẳng      mất .
“Đây là  cảnh vệ Cao Phi, em cứ gọi   là Tiểu Cao.”
Giọng  của Tống Văn Cảnh vang lên, đôi mắt đen láy dán chặt lên  Cố Nguyên, khẽ nhíu mày: “Ngẩn   đấy  gì? Đến đây  mắt chị dâu của  .”
“Cố Nguyên?”
Gà Mái Leo Núi
Tống Văn Cảnh  gọi một tiếng nữa, mới gọi  cái  đang ngây  như trời trồng . Cố Nguyên thấy vô cùng chướng tai. Nghe thấy lời giới thiệu của bạn   , sắc mặt   liền cứng đờ .
Cố Nguyên cảm thấy trái tim như vỡ vụn. Bình thường hai  đều  chung sở thích, nhưng cái ... Quỷ tha ma bắt,  ngay cả đến gu chọn vợ cũng giống  thế ?
Cố Nguyên chầm chậm bước tới, ánh mắt dán  nữ đồng chí tóc ngắn đang che bụng. Cô  rõ ràng  hề mang thai. Quay sang cô gái khiến  rung động – ngũ quan tinh tế sắc sảo, đôi mắt hạnh nhân trong veo như   – Cố Nguyên  khỏi ôm lấy lồng n.g.ự.c đang  ngàn mũi kim đ.â.m . Anh  cái bụng  nhô  của cô,  cô   con, bỗng chốc nghẹn lời.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Cố Nguyên lộ liễu dán chặt  chiếc bụng. Trong lòng  khẽ thở dài: Chỉ cần cô  độc , chỉ cần cô    vợ của bạn ,  con   cũng vẫn cam lòng.
 tình cảnh lúc  thì   gọi là gì đây? Cố Nguyên nghiến răng nghiến lợi,  đầu tiên trong đời   đ.á.n.h  với bạn  đến thế. Thật đúng là cái  gì  !
Một sự ghen tị  tên dâng trào.
Cố Nguyên   về phía họ mà chỉ  cạnh chiếc xe Jeep, mím môi thật lâu  khi  thấy cảnh  mà chẳng thốt nên lời nào.
Anh cảm nhận  ánh mắt sắc lẹm như d.a.o cau của Tống Văn Cảnh đang  về phía , hàm ý cảnh cáo. Trong lòng Cố Nguyên chỉ thấy chua chát, buồn .
“Còn  mau đến giúp một tay!”
Có lẽ vì là bạn bè tri kỷ, Tống Văn Cảnh tỏ  kiên nhẫn hơn với    nhiều so với những  khác.