Về phần vợ ,   càng   cô  lộ ảnh.
Vẻ mặt của  thợ ảnh béo lộ rõ sự tiếc nuối, nhưng cuối cùng ông cũng hướng dẫn hai   xuống để bắt đầu chụp ảnh cưới. Ông  quên nhắc nhở: "Hai đồng chí  ảnh trắng đen  ảnh màu?"
Diệp Mạn Tinh tò mò, thời đại    ảnh màu  ư? Cô vội hỏi: "Vậy giá cả khác  thế nào ạ?"
Người thợ ảnh béo  cô gái xinh   đầy vẻ hiếu kỳ, cũng hết sức nhiệt tình giới thiệu: "Giá một tấm ảnh  xem kích thước, từ vài hào đến vài đồng. Chẳng hạn như ảnh cưới của hai đồng chí đây, ảnh trắng đen là sáu hào, nếu  chụp ảnh màu thì là một đồng hai."
Diệp Mạn Tinh cũng  rõ giá   , tóm  cả nước đều thống nhất dùng chung một giá.
Ông chủ tiệm ảnh, một  đàn ông trung niên vô cùng tâm huyết với nghề chụp ảnh. Lúc  trong tay ông đang cầm chiếc máy ảnh, đầu  nghiêng về phía hai  mà hỏi: "Cô gái , hai đồng chí  chụp ảnh trắng đen  ảnh màu ?"
Diệp Mạn Tinh vốn   ảnh màu thời  sẽ trông thế nào, đành  Tống Văn Cảnh, để  quyết định.
Hai   chung  một băng ghế, thấy vợ đang  ,  trực tiếp : "Em cứ xem ảnh trắng đen , nếu  ưng ý thì chúng  chụp ảnh màu thêm."
Người thợ ảnh béo tặc lưỡi, thầm nghĩ vị đồng chí nam  quả là hào phóng. Ở thời đại ,  thể chụp  một tấm ảnh đen trắng  là xa xỉ lắm ,  mà  còn  nếu ảnh cưới đen trắng   thì sẽ chụp ảnh màu nữa.
Điều  quả là quá đỗi cưng chiều vợ.
Tuy nhiên, đây đều là doanh thu của ông chủ tiệm, ông  cũng  vui vẻ, lập tức sắp xếp cho hai   xuống: "Được ,  , hai vị vợ chồng son trẻ mới cưới, mau   ống kính  nào!"
Gà Mái Leo Núi
"Một, hai, ba!"
Một tiếng "tách" giòn giã vang lên,  là  chụp xong một tấm.
Diệp Mạn Tinh vẫn  từng chụp ảnh  thời đại , cô tò mò  xem ảnh trông thế nào, nhưng Tống Văn Cảnh  giữ chặt lấy  cô: "Chờ một chút."
Nói xong,   dặn dò ông chủ: "Ông chủ, chụp thêm cho chúng  mấy tấm nữa,  thật  nhé!"
Người thợ ảnh béo trợn tròn mắt, cả  sững sờ.
Diệp Mạn Tinh  thấy  khỏi bật ,  ngờ vị cán bộ lạnh lùng   còn là  kỹ tính, cầu  đến thế.
Ông chủ tiệm ảnh  thể tin nổi, nhưng vẫn nhấn mạnh: "Cho dù là chụp bao nhiêu tấm, chỉ cần rửa  là   trả tiền đấy nhé!"
Tống Văn Cảnh gật đầu.
Diệp Mạn Tinh  thấy khóe miệng của  thợ ảnh béo giật giật,  đó ông  trở nên vui vẻ  mặt và  chụp thêm ảnh cho hai  họ. Dù  cũng  ít khách hàng hào phóng như .
Đây đều là món hời lớn, góp  thành tích cuối năm của ông!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-271.html.]
Người thợ ảnh vẫn hết sức nhiệt tình.
Kết quả,  khi ông chụp xong bức ảnh cưới thứ hai,  chú rể bảo cô dâu đổi chỗ, đổi tư thế để bắt đầu chụp ảnh tiếp.
Trong lòng  thợ ảnh béo điên cuồng cảm thán:  là    , vị đồng chí nam  thoạt  lạnh như băng, mà khi chụp ảnh  nhiệt tình như lửa .
Tách! Tách! Tách!
Tiếng máy ảnh liên tục vang lên. Người thợ ảnh béo   thấy ảnh chụp  ngây ,  đó trong lòng quặn thắt: Đẹp quá  mất!
Tấm nào ông cũng ưng ý cả.
Hơn nữa chú rể còn  mực cưng chiều cô dâu. Ông  nhớ là  chụp mấy tấm , cô dâu  chú rể ôm cô chụp thêm một tấm  mật nữa,  mà  cũng chiều theo?
Hơn nữa  còn vô cùng nể mặt cô, hai  sát cạnh  tình cảm  bao. Người khác   thể cưng chiều vợ như  . Vị đồng chí nam    trai,  ngờ thái độ đối với vợ   đến .
Sau khi chụp ảnh xong, Diệp Mạn Tinh xem những bức ảnh   rửa . Cô cực kỳ thích tấm ảnh cô đang , còn Tống Văn Cảnh ở phía  tựa  cô, hai  trông thật xứng đôi và rạng rỡ.
Khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, Tống Văn Cảnh  đặc biệt ưng ý tấm hình  ôm cô.
 đây đều là ảnh trắng đen.
Diệp Mạn Tinh hỏi: "Thưa ông chủ,   ông  chụp ảnh màu ?”
Lão chủ tiệm ảnh béo  chiều thần bí, thấy Diệp Mạn Tinh trợn tròn mắt, bỗng nhiên lấy  một bộ cọ màu:
Sau đó,  vẻ mặt  ngạc nhiên của Diệp Mạn Tinh, ông  dùng cọ vẽ trực tiếp lên tấm ảnh, tay nghề cũng thật điêu luyện.
Ông  quan sát màu sắc trang phục của hai ,  tự tay tô điểm bằng màu, vẻ mặt tràn đầy hài lòng.
Đôi môi hoa đào tinh xinh  khẽ nhếch, đôi mắt đầy vẻ khó hiểu: "Cũng... cũng  thể  như  ?"
Từ lúc bước  tiệm, Tống Văn Cảnh vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị, thế nhưng, trông thấy dáng vẻ ngạc nhiên đến đáng yêu của cô vợ,  bất giác khẽ mỉm . Anh  chút ngẩn ngơ, tiến  gần ngắm  tấm ảnh   khoác lên màu áo mới, giọng  khàn khàn, ẩn chứa ý : "Cũng tàm tạm."
“Đẹp lắm.”
Diệp Mạn Tinh cũng cúi xuống quan sát. Quả đúng là những bức ảnh màu rực rỡ, tay nghề của lão chủ tiệm ảnh quả thực  tệ.  nghĩ đến việc tất cả đều  tô điểm bằng tay, dùng bút vẽ từng chi tiết một, cô  khỏi rùng .
Tống Văn Cảnh hỏi về những tấm ảnh chụp nửa  và   còn   cần tô màu , cô nàng liền quả quyết lắc đầu: "Không cần.”