Anh Hai Diệp trơn như trạch,  lẩn trốn  la oai oái, khăng khăng  ngày mai  hẹn với một  quan trọng, nhất định   chút chè thết đãi. Hắn còn  điều kiện, nếu đưa chè cho,  cam đoan sẽ răm rắp  lời  Diệp  kiếm một việc  tử tế.
Không rõ câu    lay động  bà Diệp  , cuối cùng bà với đôi mắt đỏ hoe liếc   một cái,  như hận rèn sắt  thành thép: "Trong nhà bây giờ còn chè  mà ! Chỉ còn gói chè hoa hôm qua  sang nhà con bé bên họ Tống mang về, tính  là để biếu ba con nhưng ông   động đến. Con   thì cầm !"
Em gái?
Anh Hai Diệp  nhớ tới em gái, lòng  hận gã chủ nhiệm ủy ban cách mạng đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn chẳng còn bận tâm đến chuyện của ba  nữa,  còn  vội vàng cầm gói chè  tìm gã bạn  nhờ vả,  tiên  cắt đứt ngay ý đồ của gã chủ nhiệm ủy ban cách mạng đó.
Tuyết tan dần, xuân về, thời tiết cũng trở nên ấm áp hơn hẳn.
Hoạt động đào kênh mương của thôn Tống gia cũng dần   nền nếp. Trên  Diệp Mạn Tinh, những nốt phát ban cũng  gần như lành lặn cả .
Hôm nay là thứ Bảy, trời trong xanh nắng ấm, một ngày sáng sủa đặc biệt thích hợp để con dâu về nhà ngoại  mặt. Mẹ chồng Diệp vốn  hứa sẽ cùng Diệp Mạn Tinh về nhà ngoại,   mà hôm nay    giải quyết vụ một  đàn bà  chồng vũ phu hành hạ.
Bà   , trong lòng thấy áy náy với con dâu,  thể kéo dài thời gian thêm nữa. Mẹ chồng Diệp liền vội vàng sắp xếp đồ lễ để con dâu về nhà ngoại  mặt một .
Đầu năm nay, lương thực, vải vóc đều là của hiếm. Mang gạo ngô khoai sắn về nhà ngoại thì thật chẳng  thể thống gì, nên  chồng Diệp  chuẩn  hai cuộn vải, hai mươi quả trứng gà, một túi bột mì trắng tinh, còn đưa thêm một trăm đồng tiền mừng.
Vốn bà còn  gói thêm một lon sữa bột, nhưng gần đây con dâu   ăn gạo trắng và bột mì hảo hạng trong nhà, nên bà đành để lon sữa bột  cho mấy đứa cháu nhỏ uống, tránh những  khác dòm ngó, lời  tiếng .
Ông Diệp  đẩy xe cứu sống ông Tống, giúp ông  thoát khỏi cảnh tàn phế. Vậy nhà họ Tống   ơn ?
Đương nhiên là nhà họ Tống cảm ơn .
Gà Mái Leo Núi
Diệp Mạn Tinh lúc   dồn  đường cùng, cuối cùng nhất quyết đòi gả  nhà họ Tống bằng . Vậy ông Tống và ông nội Tống chẳng lẽ   tình cảnh nhà họ Diệp ? Không  tình huống của Diệp Mạn Tinh  ?
Đương nhiên là .
Hơn nữa còn   rõ, nhưng vẫn chấp thuận, chính là vì  báo ân.
Trong nhà ai mà chẳng  như  là sẽ tổn hại đến Tống Văn Cảnh, nhưng  thể   bây giờ? Con bé cứ khăng khăng nếu  gả  nhà họ Tống thì sẽ tìm đến cái c.h.ế.t một  nữa.
Cũng  thể để ông Diệp cứu ông Tống,   đành trơ mắt  con gái nhà   tìm đến cái c.h.ế.t chứ?
Nhà họ Tống cũng     hiểu đạo lý,  thể bắt con cháu trả ân  cho trưởng bối mãi . Lúc  chỉ đành lui một bước,  để Diệp Mạn Tinh và Tống Văn Cảnh tìm hiểu   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-25.html.]
Nếu cô   thể khiến Tống Văn Cảnh  thiện cảm, hai  tâm đầu ý hợp thì kết duyên vợ chồng.
Hiển nhiên, mối quan hệ giữa Diệp Mạn Tinh và Tống Văn Cảnh  mấy  , cuối cùng cô mới liều  lén lút hạ t.h.u.ố.c mê.
Không ai nghĩ  Diệp Mạn Tinh sẽ thành công.
Ai nào ngờ, cuối cùng Tống Văn Cảnh  rõ vì nguyên nhân gì,  ngoài ý  động phòng cùng cô.
Mẹ Tống lo lắng nhất là con trai sẽ nổi cơn tam bành, nhưng  ngờ  khi con trai rời ,  đặc biệt nhờ bà chuẩn  nước nóng cho con dâu. Con trai tuổi  còn nhỏ, thật khó khăn mới chịu mở lời nhờ bà chiếu cố nàng dâu.
Làm , bà đương nhiên  chăm sóc con dâu thật . Lo lắng nàng dâu về nhà  an , bà  dặn dò: "Tinh Tinh , hôm nay   thể cùng con về , nhưng con  một   tiện. Để Văn Lâm  theo con, phòng hờ bất trắc."
Tống Văn Lâm  dẫn cháu gái  ngoài b.ắ.n s.ú.n.g cao su trở về, ngớ : "Mẹ… Chị dâu về nhà  mặt,   bảo con  theo, còn  thể thống gì nữa?"
Tống Văn Lâm ngẩn : "Mẹ... Mẹ   là  mất trí  đấy chứ?"
Diệp Mạn Tinh cũng  chút ngỡ ngàng: "Mẹ, con  một  cũng  mà."
Mẹ Tống căn bản chẳng buồn  lời hai , cầm gậy dứ dứ con trai út: "Nói linh tinh gì đấy? Mẹ bảo con mang theo cháu trai cháu gái đưa chị dâu con về đến cửa nhà,  đến lúc hết giờ, con  mang theo cháu trai cháu gái  đón chị dâu con trở về."
Tống Văn Lâm chỉ còn  than: "Mẹ... Con  thực sự là con ruột của   ?"
Lại  về Tống Văn Cảnh bên ,   nhiệm vụ   thương. Vốn     thương  chiến trường,   cũng , e rằng vết thương sẽ khá nghiêm trọng.
Sau khi quân y kiểm tra xong,  tấm tắc ngợi khen: "Vết thương   của   hề hấn gì. Lần  tuy rằng  thương, nhưng cũng  đáng kể."
"Phải cảm tạ vết thương   của  hồi phục nhanh đấy. Nói , rốt cuộc là   chuyện gì khi  về quê mà  lành lặn nhanh đến ?"
Tống Văn Cảnh bỗng nhiên trầm mặc. Vết thương của  khỏi  nhanh, chẳng lẽ thật sự là vì  cùng phòng với cô vợ nhỏ?
Quân y ngay từ đầu   qua một ,  cũng  để tâm. Cho đến      nhiệm vụ, cảm giác thể chất của  dường như còn  hơn .
Điều   cho   thể  nhớ đến mùi hương hoa đào của cô vợ nhỏ đêm đó.