Mặc dù trong lòng Tống Văn Cảnh ngổn ngang bao cảm xúc, nhưng  thấy vợ và cái bụng đang lớn dần của cô,  tức giận đều tan biến hết.
Anh siết chặt bàn tay, vuốt nhẹ mái tóc rối bời của cô, đè nén giọng  xuống thấp: “Vợ ơi,   ,   con rắn nào cả, em an  .”
Một tay  đặt  bụng cô, tay  ôm lấy bả vai cô, ôm cô  trong lòng, cứ thế để cô  gọn  đùi , để cô tựa  n.g.ự.c , dùng tay vỗ về, trấn an cô khỏi nỗi kinh sợ.
Chờ đến lúc cô dần bình tĩnh trở , định  xuống đất,  đang định nhanh chóng buông cô  thì phát hiện chiếc áo sơ mi đen của   níu chặt lấy, một giọng  kinh ngạc truyền đến tai : “Anh Ba?”
“Sao   tới đây?”
Chuyện  xảy  quá nhanh, nhanh đến mức cô  kịp  gì cả thì tất cả những kẻ  g.i.ế.c cô   lượt  rạp xuống đất?
Diệp Mạn Tinh dở  dở .
Cô cảm thấy mặt  nóng bừng lên,  ngượng ngùng. Nào   là "tinh linh đào hoa"  sợ trời  sợ đất gì , sự thật là  sợ rắn! Con rắn  nãy chính là rắn độc đó? Nếu cô   lầm thì  đó chính là một con rắn hổ mang chúa.
Cô  kịp nghĩ đến vì  ở đây   loài rắn độc , thì mồ hôi lạnh  toát  ướt đẫm cả quần áo.
Ai mà ngờ, trong lúc cô đang suy tính nên dùng cách gì để thoát , thì bỗng nhiên vài tiếng s.ú.n.g vang lên, cả  cô   vững vàng ôm gọn  lòng n.g.ự.c ấm áp.
Gà Mái Leo Núi
Diệp Mạn Tinh chợt kinh ngạc, quả nhiên  hổ là chồng cô, trong thời khắc nguy hiểm thế  vẫn kịp thời xuất hiện?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-247.html.]
Nghe thấy vợ  còn  thể hỏi: "Tại     những lời ?"
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Văn Cảnh ẩn  trong đêm đen,  ai  thể  rõ cảm xúc của  lúc .
Anh khẽ mím môi, đôi mắt đen nhánh như bóng đêm vẫn luôn dán chặt  đỉnh đầu vợ. Anh  hé miệng, do dự trong lòng thật lâu, những lời  nghẹn ứ nơi cổ họng, cuối cùng chỉ thốt  một câu: "Là  của ."
Đáy lòng Tống Văn Cảnh rầu rĩ đau âm ỷ lan tràn khắp . Anh thầm  với chính , mặc dù cô   xa đến , cũng  từng  ý định nhờ  giúp đỡ, chứ đừng  là dựa dẫm  !
Là  của , ngay từ đầu,  cái lúc cô đề nghị ly hôn,  nên đồng ý với cô,  nên ép cô m.a.n.g t.h.a.i mà còn  bỏ  xa như .
Khóe mắt  thoáng qua một cảm xúc ẩm ướt, giọng  khàn khàn cất lên: "Ở bên ngoài  an , em   gì,  đều đồng ý, em cùng  trở về  ."
Có lẽ  đàn ông   nhiều đêm   nghỉ ngơi, hình như  cũng lo sợ cảm xúc của  sẽ  cô hoảng sợ, vì  giọng  cũng nhẹ nhàng từ từ thoát  khỏi lồng ngực. Gió đêm thổi đến, giọng  vốn  trầm thấp nay  càng   rõ ràng.
Diệp Mạn Tinh   rõ chồng  gì, cô còn đang lo lắng cho  trai . Cô ở đây  đuổi g.i.ế.c, nhưng thực   hai mới là   thể gặp nguy hiểm.
"Anh ba ,  hai em cũng ở chỗ , em sợ   gặp chuyện  lành..."
Cuộc  chuyện về việc nhà của hai   cắt ngang bởi vài tiếng hét vang lên.
Loảng xoảng! Loảng xoảng! Những tiếng vật lộn vang lên nhanh chóng cắt ngang giọng  của Diệp Mạn Tinh. Có  tấn công sang đây, Tống Văn Cảnh  ôm vợ  lòng, nhanh chóng  đổi phương hướng.