Hai bông hoa nở rộ, mỗi bông hoa nở  một cành.
Trong khi Diệp Mạn Tình bên  vội vã  cứu chữa cho vị thủ lĩnh đang hôn mê bất tỉnh.
Thì Trần Kiều Kiều bên   gian nan vất vả mới tìm  cây linh chi ngàn năm  ngọn núi phía  thôn nhà họ Tống.
Trần Kiều Kiều  tìm kiếm  núi hơn nửa tháng trời, cô  rõ ràng  phát hiện  hai nơi dường như  linh chi. Thế nhưng, cô   tình cờ gặp  các đồng chí công an đang truy bắt tên hung thủ lẩn trốn  núi,  chẳng hiểu vì    tên hung thủ đó bắt giữ  con tin.
Sau khi chịu  ít sợ hãi và đau đớn, cô  mới  các đồng chí công an giải cứu. Khi Trần Kiều Kiều   để tìm linh chi thì kết quả  chẳng thấy bóng dáng cây nấm quý  cả.
Trần Kiều Kiều tức giận đến mức  cào cấu cả .
Thật sự là một nỗi bực   thể tả.
Gà Mái Leo Núi
Sau đó, Trần Kiều Kiều chẳng còn cách nào khác, cô  đành  bỏ tiền túi  thuê  lên núi tìm kiếm. Tuy nhiên, họ gần như lục tung cả ngọn núi mà vẫn  tìm  một cây linh chi nào cả.
Trần Kiều Kiều tức giận đến tím cả ruột gan: "Kẻ nào  ăn cắp linh chi của ?"
Về , cô  chẳng quản bất cứ gian nan nào,  chợ mua một khúc linh chi với giá cắt cổ, gần như tất cả  tiền tiết kiệm của cô  đều tiêu tán hết, hơn nữa còn  vay mượn thêm  ít tiền.
Chuẩn  tất cả  thứ xong xuôi, Trần Kiều Kiều  sẵn một bức thư giới thiệu để chuẩn  lên phía Bắc chữa bệnh cho cái  đang hôn mê, nhân tiện  quen với gia tộc nhà họ Điền. Nghĩ đến thôi cũng thấy tương lai thật rạng rỡ  bao!
Mẹ Trần suy nghĩ hồi lâu, trong lòng thấy lo lắng, bà nhắc nhở con gái: “Kiều Kiều , chỉ vì cây nấm linh chi  mà con  một   lên tận phía Bắc. Con chỉ là một cô gái nhỏ, ở bên ngoài nhiều nguy hiểm lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-241.html.]
Mẹ Trần mấy bận     thôi. Con gái bà cũng  kết hôn,   con dâu mà quanh năm cứ ở nhà  đẻ chứ  chịu trở về nhà chồng. Bây giờ  còn  một   ngoài cứu . Đây là thời đại nào cơ chứ?
Nếu  may gặp   , hoặc là gặp  bọn buôn  thì nguy hiểm  bao? Ở thời đại , việc quản lý dân cư thực sự nghiêm khắc,   đều  dễ dàng rời khỏi tỉnh.
Trần Kiều Kiều   nghĩ như thế. Sang năm,  khi cải cách mở cửa, đến lúc đó sẽ   nhiều    ngoài  ăn.
Cô    gì cũng  trọng sinh một ,    thể từ bỏ cơ hội vàng  ?  nếu cô   nắm bắt  cơ hội ,   ăn lớn, thì cũng cần   những mối quan hệ vững chắc!
Mà còn ai  nhiều mối quan hệ như  đang hôn mê ở thủ đô cơ chứ?
Bây giờ cô   chuẩn  tất cả  thứ sẵn sàng, chỉ còn chờ thời cơ thuận lợi. Trần Kiều Kiều tự đắc : “Mẹ,   cần bận tâm, con tự  tính toán riêng của . Nếu   yên tâm thì để  trai  cùng con một chuyến.”
Thật sự, nghĩ đến cơ hội đang ở ngay  mắt, Trần Kiều Kiều  chút mơ mộng.
Bốp.
Bỗng nhiên một trận gió táp tới, một cái tát trời giáng hung hăng giáng   cô . Một cơn đau bất ngờ ập đến khiến Trần Kiều Kiều cảm thấy choáng váng.
Mẹ Trần cũng sững sờ.
Giờ đây,   mặt bọn họ là một cô tiểu thư trông  kiêu căng và ngạo mạn, với vẻ ngông nghênh  mặt tuyên bố: “Cô là Trần Kiều Kiều  ? Về  nếu cô còn dám  cùng  trai của  nữa,  sẽ  bỏ qua cho cô !”