Anh bạn   quý mến em dâu đến nhường nào thì tính tình mới  thể  đổi trở nên ngại ngùng như ?
Đây chẳng  là một giao kèo quá  ? Cứ  nhiệm vụ,  đường  tiện tay cứu một cô gái xinh   gả cho sĩ quan?
Triệu Chiêu Hoa bốc một nắm đá, đập nát thành đá vụn,    một tiếng:
Gà Mái Leo Núi
“Xem  em dâu của     tầm thường  nha."
“Đây xem như là chuyện ,   định cho bố  vợ  chuyện  ?"
Anh  cũng chỉ là thuận miệng hỏi  thôi, nếu một đại nam nhân  việc gì mà cũng  báo cáo cho  ,     chạy đến mắng cho một trận té tát.
Tống Văn Cảnh hiển nhiên    như . Thân hình cao lớn của   thẳng tắp, bỗng nhiên vành tai  động,   sang  với Triệu Chiêu Hoa:
“Anh hai,   thì tiện hơn, chờ khi em trai  , chúng  sẽ lên đường luôn hôm nay."
Triệu Chiêu Hoa khẽ  một tiếng,    thì  thẳng , bày đặt gì mà thuận tiện chứ? Đi  thủ tục thì cứ việc  là   thủ tục thôi. Chừng hơn mười phút ,  tiếng động ngoài sân,  chú út  tới, hai đứa trẻ con liền vội vàng chạy , miệng  ngừng gọi lớn:
“Chú út!”
Vừa chạy  đến sân,  thấy chú út  mà  bắt gặp vẻ mặt  cau  của Triệu Chiêu Hoa, bọn trẻ liền òa  nức nở vì sợ hãi.
Khóe miệng Triệu Chiêu Hoa bất đắc dĩ giật giật.
Tống Văn Lâm từ trong nhà bước ,  thấy bóng dáng  trai  cả,  liền hỏi:
“Anh Triệu,  trai em    ạ?”
Triệu Chiêu Hoa vỗ vỗ tay, thản nhiên lấy từ trong túi áo  mấy viên kẹo đường, đưa cho hai đứa trẻ:
“Chú út các cháu,   tìm cách để đón bố  các cháu về .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-229.html.]
Nữu Nữu và Tráng Tráng   thì ngẩn ngơ:
“Không  bố  cháu sẽ  về   ạ?”
Triệu Chiêu Hoa  khà khà, nhéo nhẹ tai thằng bé một cái, tự tin đáp:
“Chú út các cháu, nhất định sẽ giúp  thôi. Mau  nhà !”
Anh ước chừng thời gian cũng  còn sớm, liền  sang Tống Văn Lâm :
“Đi thôi.”
Đến cả Tống Văn Lâm cũng  hề    trai   ý định  nông trường thăm chị dâu. Cậu  thấy Mẹ Diệp đang  ngẩn ngơ ở cửa, hệt như , còn hai đứa trẻ thì hưng phấn reo hò:
“Bố  sẽ về! Bố  sẽ về!”
“A a a, dì út thật là  bụng! Về  chúng cháu sẽ chăm sóc em bé giúp dì út!”
Tống Văn Lâm  thấy Mẹ Diệp kích động chạy đến, vội vàng hỏi han xem   sự thật . Bà  thất thố đến  ? Vừa    mà hỏi, trông thật đáng thương.
Cậu   trả lời. Dù  thì, cũng chẳng thể  nào Mẹ Diệp cũng đối xử với họ như kiểu dạy dỗ con cháu. Đặc biệt là cảnh tượng Mẹ Diệp mắng chị dâu,  vẫn còn nhớ rõ mồn một. Cứ để bà lo lắng thêm mấy ngày thì   ? Trên đường rời khỏi nhà họ Diệp, khi  gặp Tống Văn Cảnh trở về suôn sẻ, Triệu Chiêu Hoa đang trêu chọc   .
Khi mấy  họ  đến trấn, Tống Văn Cảnh vẫn nghĩ rằng việc tìm  tin tức của vợ  sẽ  nhanh đến thế, nhưng giọng  của Cố Nguyên  vô cùng kích động:
“Tìm  tin tức của chị dâu !”
Cố Nguyên với vẻ mặt như thể đang xem kịch vui, :
“ mà,  tới gần chục nguồn tin  vẻ khả thi lận đó. Cậu xem,    tìm ở  ?”
Thình thịch, thình thịch.