Vết sẹo đỏ ửng  mặt Triệu Chiêu Hoa trông ghê rợn vô cùng, đủ để dọa nín bất kỳ đứa trẻ đang  nào.
Thấy dáng vẻ như  của Tống Văn Cảnh, sắc mặt   chợt trầm xuống, nghiêm trọng hỏi:
“Tình hình của     đấy?”
Ánh mắt Triệu Chiêu Hoa ẩn chứa một chút lo lắng. Đôi mắt đen như mực, đang cuồn cuộn những cảm xúc hỗn độn của Tống Văn Cảnh, khẽ nhíu . Anh lắc đầu:
“Vẫn còn sức để chiến đấu.”
Triệu Chiêu Hoa chỉ  lắc đầu ngao ngán: "...?"
Gà Mái Leo Núi
“Cậu   cả đơn ly hôn , giờ  còn tới đây lấy sổ hộ khẩu để  đăng ký kết hôn ư?”
Thời buổi  chuyện kỳ lạ nhiều đến thế ư? Mà  mấy chuyện thần kỳ  cứ bám riết lấy cái thằng bạn  của    .
Triệu Chiêu Hoa vẻ mặt đầy tự tin, :
“Chưa  đến vận may của , chỉ cần   ở đây, nhất định sẽ tìm  em dâu trở về. Còn , vẫn nên chú ý tới tâm trạng của . Những tổn thương tinh thần,  chỉ  thể tự  gánh chịu thôi."
“Được .”
Tống Văn Cảnh  lượt ném tàn t.h.u.ố.c xuống,  mặt   biểu lộ chút cảm xúc nào, khiến Triệu Chiêu Hoa  chút suy tư. Cuối cùng,   hỏi:
“Gia đình em dâu  chuyện gì,   lo liệu  em  ?"
Đôi mắt thâm thúy của Tống Văn Cảnh khẽ khựng ,   lắc đầu:
“Về chứng liệt chân của cha vợ,  cũng đành chịu bó tay."
Anh   thầy thuốc, cũng  thử tìm chuyên gia hỏi qua. Bất kể chuyên gia  giỏi giang đến ,  đều nhận  cùng một câu trả lời: Nếu  còn cảm giác gì, tức là phản ứng thần kinh  mất hết, cho dù là thần tiên đến cũng chẳng  cách nào chữa trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-228.html.]
Triệu Chiêu Hoa  suy tư gì đó:
“Nghe   trai và chị dâu của em dâu vẫn ở nông trường Đông Bắc,  cũng   thời gian  giải quyết ? Anh    khi tìm  em dâu,  sẽ đến đó   ?"
Tống Văn Cảnh cảm thấy ngọn lửa giận trong lòng  dịu  đôi chút,  khẽ nở nụ , dù chẳng mấy chân thật, nhưng dù  cũng là ,  :
“Cảm ơn  hai."
Rồi   lắc đầu, giọng điệu bớt  vẻ thờ ơ và xa cách, mà   đó là chút nhẹ nhàng hơn:
“Thủ tục ở bên nông trường  xong xuôi cả , nhưng vấn đề là quê nhà bên  yêu cầu   giấy tiếp nhận, với cả giấy xác nhận của lữ đoàn, nên   tự  trở về một chuyến.”
Triệu Chiêu Hoa  thứ hai, lớn tuổi hơn Tống Văn Cảnh hẳn một bậc,   từng là đội trưởng của đơn vị Tống Văn Cảnh. Vết sẹo  mặt Triệu Chiêu Hoa tựa như khẽ giật giật, chính xác hơn là khi   mấp máy khóe miệng, vết sẹo cũng vì thế mà rung lên.
Anh  trừng mắt  bạn , dở  dở :
“Vậy    xin giấy chứng nhận , tự  chạy tới đây  gì?”
Thấy ánh mắt  thỉnh thoảng liếc về phía nhà họ Diệp, Triệu Chiêu Hoa cuối cùng cũng  một suy đoán:
“Không  là  sợ em trai   lo  giấy tờ chuyển khẩu cho em dâu đấy chứ?"
Triệu Chiêu Hoa  thấy biểu cảm  mặt của bạn  cứng đờ,    nhịn , bịch một tiếng,  phịch xuống mặt đất, bàn tay dày thịt vỗ vỗ  hòm đá ở bên cạnh  cho cục đá  lung lay.
Ha ha ha.
Anh  lắc đầu:
“Anh đúng là quá lo xa , từ khi nào mà   việc  kỹ tính như đàn bà , quả thật như   đổi thành  khác .”