Mọi chuyện khác đều  thể bỏ qua, nhưng 1500 tệ  quả thực là một khoản tiền lớn. Hai  phụ nữ đỏ cả mắt vì thèm thuồng,   cái đạo lý nào như !
Những thứ khác thì còn  thể thương lượng, chứ khoản tiền , với họ, chẳng khác nào  lấy  mạng sống . Cho dù  chồng giữ chặt, họ vẫn  liều mạng lên tiếng phản đối.
Bà Tống thầm nghĩ, xem  mấy cô con dâu của  cũng thật "ngay thẳng" và " khí tiết" gớm! Rốt cuộc cũng đến ngày chia nhà ở riêng.
Từ khi về  dâu, bà   suy nghĩ    ở riêng. Suốt ba mươi năm ấp ủ, giờ đây cuối cùng cũng  toại nguyện, bà vui đến  bật . Hơn nữa, giờ con dâu   rõ  ,  tìm  thì cần cả nhà cùng   sức. Bà thực sự  dùng chút tiền  để khôi phục  thanh danh cho con dâu .
Bà Tống  ông nội Tống : “Ba ơi, tiền nên đem  chia  ạ. Từ ngày ba của Tinh Tinh  liệt, con  từng lấy tiền nhà   trả cho nhà họ Diệp,  tiền đó cũng  tới 500 tệ.”
“Lần  Văn Lâm lấy  nấm linh chi quý hiếm, nhiều lắm cũng chỉ  600 tệ. Tinh Tinh  nhờ  trai ruột giúp đỡ mới bán  ngần  đấy ạ.”
Bà dừng một chút, khẽ thở dài mà :
“Vốn dĩ linh chi  là dành cho ba con bé dùng, nhưng Tinh Tinh  quyết định giữ  khoản tiền bán ,  đưa về nhà  đẻ. Thực lòng con  cảm kích    thấu hiểu và giúp đỡ con bé.”
“Nhà họ Diệp cũng   ý lợi dụng nhà chúng  mà bóc lột  khác. Con bé Tinh Tinh  đơn thuần lắm,   còn  nhờ  hai,  ba giúp đỡ thì mới tìm  con bé."
Lời    thực sự  khéo léo và dễ . Cuối cùng cũng rửa sạch  tiếng  Diệp Mạn Tinh vẫn  gán cho là "ăn bám nhà chồng",  "chuyên môn vơ vét cho nhà  đẻ".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-223.html.]
Ngoài , cũng là để lấy  thiện cảm của   với cô, khiến ai nấy đều  cái  khác về cô . Hơn nữa, còn khiến cho   vì chút tiền  đều   tay  tìm . Dù cho  tìm  , về  cô  mang theo đứa bé trở về, cả nhà cũng sẽ vui mừng đón cô trở .
Trong phòng lập tức vang lên những âm thanh vui vẻ, đồng tình:
“Chị dâu   đó, chúng  là  một nhà, tất nhiên là  cùng   tìm , còn gì nữa!”
Thím Ba Tống thực sự  quý  cháu dâu , đừng  là tìm , bảo bà tới cõng  cũng ! Tống Văn Thư cảm thấy  chứng kiến đủ , bên tai cô còn truyền đến tiếng  của em trai:
Gà Mái Leo Núi
"Học, học."
Sau bữa cơm tối, nhà họ Tống liền bắt đầu phân chia đồ đạc. Nói chính xác hơn, là  cả  yêu cầu  hai và  ba chọn . Cuối cùng, đến khoản tiền , ông cụ Tống quyết định chia khoản tiền chung. Ông trích riêng 300 tệ cho gia đình cha Tống, còn  1600 tệ  chia đều  bốn phần, mỗi nhà đều nhận  400 tệ. 1600 tệ đó, chính là  bộ  tiền mà nhà họ Tống  tích góp  bao năm qua. Từ đó  thể thấy ông cụ Tống sống thanh liêm đến nhường nào.
Nếu tổng  tiền chỉ là 400 tệ, mỗi nhà chỉ  vỏn vẹn 100 tệ, thì chắc chắn chẳng  cảnh vui mừng, rôm rả như thế .
Tiếng lách cách lạch cạch. Sau bữa cơm tối, việc phân chia đồ đạc bắt đầu. Một đống dụng cụ, lương thực, nồi niêu xoong chảo, bát đũa... mãi đến gần mười giờ đêm mới   đấy.
Hôm nay, tâm trạng của  Tống cảm thấy vô cùng phức tạp. Bà  lo lắng cho sự an nguy của con dâu,   vui vẻ vì mong    ở riêng ấp ủ mấy chục năm nay  thỏa ý.
Cũng may Ông Tống  dẫn theo một vài  bạn quen , từng   khắp nơi nhờ mối quan hệ để hỏi thăm tin tức.