Thím hai Tống nín bặt, nhất là khi nghĩ đến việc con bé  cố ý dùng thủ đoạn hèn hạ để hãm hại , bà  tức đến sôi gan sôi ruột, miệng vẫn  ngừng lẩm bẩm. Bà   tin một lời nào của con bé Tinh Tinh cả, nghĩ bụng chắc nó đang  lời   về .
"Con im miệng !"
Thím hai Tống còn định mở miệng, nhưng chú hai Tống  trầm mặt xuống, trừng mắt  bà  một cái khiến cả gian phòng bỗng chốc lặng phắc.
Mẹ Tống chợt nhớ đến bức thư con gái đưa bà, bảo rằng đó là thư của chị dâu để  cho Văn Cảnh. Bà cũng  mở  xem mà cất kỹ  ngăn kéo. Bà cố nén nỗi lo âu, vội vã sai con gái  lấy thư, đoạn  sang  với bà nội Tống:
"Mẹ, Tinh Tinh  để  một bức thư."
Bà suy nghĩ một chút  :
"Chẳng rõ hôm đó Tinh Tinh   gì ở cửa, lúc đó con bé trông cũng   vẻ gì lạ,  ngờ  giận dỗi đến thế."
"Khi Tinh Tinh   để  cho Văn Cảnh xấp tài liệu, nên con  tự ý mở ."
“Chắc nó chỉ giả bộ đáng thương thôi,  gì mà    chứ?"
Thím hai Tống  chịu nổi áp lực,  lầm bầm chen . Câu   khiến cả ông nội Tống,  vốn  cố giữ bình tĩnh, cũng  nhíu mày khó chịu:
"Thôi đủ , chúng  hãy  thư   ."
"Thư đây !"
Tống Văn Thư vội vàng rút bức thư , trong lòng khá khó hiểu. Phải  bao nhiêu trang giấy thì cái phong bì mới dày cộp đến thế ? Ngay từ  đầu tiên cầm bức thư để đưa cho  chồng, cô  cảm thấy  gì đó là lạ. Bức thư  mang đến, ông Tống là  đầu tiên bóc  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-217.html.]
Thím hai Tống mặt nặng như chì, trong lòng vô cùng tức tối. Cả nhà  hình như  mê  ,  quá đỗi nuông chiều con yêu tinh bé nhỏ  đến  ? Bà  uất ức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng trách móc cô con dâu cả:
"Nhà họ Tống    móc hầu bao cho nhà họ Diệp bao nhiêu , bây giờ cả nhà còn cưng chiều nó như vàng như ngọc. Bọn họ đều trách , mà cũng chẳng chịu nghĩ. Nó cũng chỉ là đứa con gái  bồi đắp của cải cho nhà  đẻ,    bận tâm nhiều lời như ?"
Chị dâu cả run lập cập, vội kéo tay  chồng,  ngừng nháy mắt với bà: "Mẹ ơi,  đừng cãi nữa..."
Lời  dứt,  ánh mắt trong phòng liền đổ dồn về chiếc phong bì mà ông Tống  mở. Cả nhà gần như c.h.ế.t lặng, ngây   .
Không chỉ   trong nhà họ Tống, ngay cả Tống Văn Lâm,  nãy giờ vẫn im lặng, và hai  cháu trai thứ hai, thứ ba của nhà họ Tống (tức Nữu Nữu và Tráng Tráng) đều kinh ngạc  bật dậy. Mọi  trừng mắt   chiếc phong bì ông nội Tống  bóc, chợt một xấp tiền dày cộp rơi .
Tống Văn Thư tính vốn bộc trực, lên tiếng đầu tiên:
"Tiền! Sao   nhiều tiền thế ?"
Thấy   vẫn còn sững sờ, cô vội vàng chạy tới giúp nhặt tiền. Cô còn  kịp  kỹ vì quá nhiều, ước chừng tổng cộng  đến 1500 tệ.
Trong phòng lập tức im phăng phắc, tất cả đều choáng váng vì  tiền quá lớn.
Gà Mái Leo Núi
Đừng  là   trong phòng, ngay cả Cha Tống và Ông Tống cũng sững sờ một lúc.
"Sao con bé  để  nhiều tiền đến  chứ?" Ông Tống bần thần, tâm trạng vô cùng phức tạp. Ông mở lá thư , câu đầu tiên :
'Anh ba  mến,'
Đầu tiên là lời giải thích. Cô  rằng nấm linh chi và hoa thạch hộc tía do  mang về  bán  1.200 nhân dân tệ. Dư  ba trăm tệ, con xin gửi để lo liệu sinh hoạt phí cho bố .