Các đồng chí ở Cục Công an đều   tay mơ. Khi   tay truy bắt, dù kẻ gian  xảo quyệt đến mấy cũng khó thoát lưới pháp luật.
Đầu dây bên  im lặng một hồi lâu,  Từ Thành Tân mới   một giọng  trầm  mà đầy vẻ kiềm chế:
"Cảm ơn ,  sẽ trở về một chuyến."
Nghe tiểu đoàn trưởng  sẽ  về, Từ Thành Tân thực sự thở phào nhẹ nhõm, thậm chí trong lòng còn nhen nhóm chút chờ mong. Qua lời của đồng chí Tống,   thể  sẽ đích   tay hỗ trợ truy bắt bọn tội phạm.
Tiểu đoàn trưởng là   kính trọng nhất trong cục của họ, dù  những vụ án hóc búa nhất đều do  phá giải.
Điều đó khiến cấp  của họ tiếc nuối  thôi, thường  rằng một  tài năng như đồng chí Tống là thích hợp nhất để trở   đội trưởng đội điều tra hình sự.
Từ Thành Tân   mà dở  dở . Với một tiểu đoàn trưởng trẻ tuổi  tiền đồ xán lạn như Tống Văn Cảnh, vị sư trưởng     thể dễ dàng buông tay  .
"Thôi  , đồng chí Tống,  cứ yên tâm. Khi nào  tin tức về chị dâu,  xin hứa sẽ liên lạc với  ngay lập tức."
Trong lòng  cũng  khỏi lo lắng, một cô gái xinh  thanh tú như chị dâu, e rằng sẽ thu hút  ít kẻ dòm ngó, rủi ro khó lường.
Mà câu  , đích thị là dành cho Giang thiếu gia, kẻ mấy ngày  còn cứ ngỡ  đang  xem một vở kịch .
Gia đình họ Giang thế lực hiển hách, Diệp Mạn Tinh từng  Giang thiếu gia nhờ vả giúp giải quyết rắc rối cho   trai quý hóa của .
Lần  cô  dùng thư giới thiệu để mua vé tàu. Nếu ai đó  nịnh bợ Giang thiếu gia, ắt sẽ  bỏ qua cơ hội cấp báo tin tức  cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-214.html.]
Gà Mái Leo Núi
Giang thiếu gia tuy lòng đầy ấm ức, nhưng  cũng là kẻ  hề  tự trọng. Khi   trai lạnh lùng, nghiêm khắc trong nhà   cho phép   gì,  càng  dám tự tiện hành động.
Bởi , khi Giang thiếu gia nhận  tin tức, mặc cho trời  tối mịt,  vẫn vội vã  hái một bó hoa dại. Thế ,   chẳng  gan đem tặng, đành ấm ức đem chúng  trồng .
Xong xuôi,  lên lầu và gọi cho   cả nghiêm nghị của : "Anh trai quý hóa của em ơi,  đoán xem, cô gái nhỏ mà   trả tiền và cất công bảo vệ kỹ càng, bây giờ   ?"
Vì chẳng  ai bên cạnh, Giang thiếu gia bỗng trở nên lớn mật, lời lẽ thốt  vô cùng khiếm nhã. Kết quả là đầu dây bên  chìm  một sự im lặng kéo dài. Khi Giang thiếu gia gần như mất hết kiên nhẫn, một giọng  nhẹ nhàng như làn sương mới cất lên:
"Cô  vẫn , chú em  cần  lo lắng."
Giang thiếu gia  xong tức đến  hóa điên. Hắn thầm nghĩ,   trai  của   lẽ  mắc bệnh, thậm chí còn là bệnh nặng mất .
 lúc   chẳng    . Vở kịch  vẫn còn đang tiếp diễn cơ mà. Bởi ,  đành ngập ngừng : "Anh trai yêu quý của em,   chắc   thất vọng lắm . Cô gái nhỏ Diệp Mạn Tinh hình như  bỏ  mất ."
Hắn chợt nhớ  lúc  điện thoại, giọng  của cô nhỏ nhẹ, mềm mại, thật đáng yêu  . Vậy mà,   những lời nhẹ tênh thốt ,   tức giận đến độ nhảy dựng lên.
Đồ rác rưởi! Hắn  lớn chừng   mà  khi nào  chịu tổn thất lớn đến .
Nếu   vì vị  trai quý hóa ,   vứt phắt ống  điện thoại và thề sẽ tìm g.i.ế.c cô  cho bằng .
Không thể để chuyện  tái diễn. Những điều    vẫn còn dang dở, vì   cả lạnh lùng  một mực ngăn cản. Còn   thì ?
Quả nhiên, đầu dây bên   cất tiếng hỏi: "Cô     yêu ?"