Thấy bạn  về đến ký túc xá  vội vàng thu dọn hành lý, Cố Nguyên vội vàng mở cửa, cẩn trọng hỏi:
"Cậu định tìm kiếm  ở ?"
Tống Văn Cảnh đang gấp gáp thu xếp mấy tập tài liệu mật,  , đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng khẽ hẹp . Mãi một lúc ,  mới cất giọng trầm lạnh:
"Nông trường phía Đông Bắc."
Vừa dứt lời,   sang hỏi:
"Cố Nguyên , đợt    điều động về nông trường,  tìm hiểu  gì về chuyện  ?"
Anh  từng đến đó đón vợ con và vợ chồng  cả từ nông trường về. Miễn là họ tuân thủ đúng chủ trương, chính sách, cấp  sẽ cho phép từng  trở về quê hương."
Đó là sự hồi hương đúng theo chính sách và  sự chấp thuận của cấp .
Nghe Tống Văn Cảnh  định  nông trường phía Đông Bắc, Cố Nguyên trợn tròn mắt ngạc nhiên:
"Không   là phía Bắc ư? Sao giờ  chuyển sang nông trường phía Đông Bắc?"
"Nhất định  ."
"Này,  còn định đích   ?"
Cố Nguyên thấy bạn  chỉ  một  một  thì sức lực  hạn. Dù Tống Văn Cảnh  tài ba đến mấy cũng  thể nào một  chạy ngược xuôi khắp nơi trong một ngày mà tìm .
"Cậu     ?"
Cố Nguyên trầm ngâm một lát  lên tiếng:
"Hay là thế ,  sẽ cử  đến phía Đông Bắc giúp  lo liệu  việc, tiện thể tra giúp lịch trình tàu hỏa của chị dâu luôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-213.html.]
"  cho  tìm kiếm thêm mấy nơi , nhưng chẳng ai  chị dâu để  bức thư đó để  gì, việc  quả thực  khó khăn."
Thời buổi , việc liên lạc giữa các cơ quan còn rời rạc, tìm  chẳng khác nào mò kim đáy bể,   dễ dàng. Nghĩa là   nhờ  tìm giúp ở ga xe lửa và bến xe buýt phía Bắc.  nhỡ  chị dâu   về phía Bắc thì ?
"Thế nên,  nhất Tống Văn Cảnh  nên về nhà một chuyến. Nghe những lời đó, đôi mắt đen thẳm như màn đêm của Tống Văn Cảnh chợt  chằm chằm   bạn . Ánh mắt  dịu  trông thấy, khẽ khàng cất tiếng cảm ơn đầy chân thành:
"Cảm ơn ."
Cố Nguyên vỗ mạnh vai bạn,  : "Bạn bè thì  giúp đỡ  chứ, huống hồ chúng  còn là đồng chí."
Anh  từng  Tống Văn Cảnh cứu một mạng, nên lời  quả thực    quá. Tống Văn Cảnh vốn định  nông trường phía Đông Bắc ngay lập tức. Thế nhưng, đến chiều,   nhận  điện thoại của đồng đội Từ Thành Tân. Anh   báo cáo trường hợp mất tích đặc biệt nào, mà   đó,  tiết lộ một tin tức động trời hơn: Viên Cương   bắt  bỏ trốn.
Giọng Từ Thành Tân cất lên đầy thận trọng:
Gà Mái Leo Núi
"Ba ngày  khi chị dâu rời , Anh hai Diệp vẫn còn ở cùng chị , nên tạm thời an nguy của chị dâu  đáng lo ngại."
"Chỉ  điều Viên Cương..."
Đầu dây bên  dừng một lát, như cân nhắc điều gì đó  mới tiếp lời: "Nghe    từng  xích mích với chị dâu, e rằng tên Viên Cương  bí quá hóa liều sẽ tìm cách gây khó dễ cho chị dâu."
Vừa dứt lời, Từ Thành Tân  thấy   sởn gai ốc, dường như  thể cảm nhận  cơn thịnh nộ của tiểu đoàn trưởng Tống đang bừng bừng cháy qua đường dây điện thoại.
Dĩ nhiên, đây chỉ là cảm giác của riêng  .
 tiểu đoàn trưởng Tống năm đó vốn nổi tiếng là  "mặt lạnh như tiền", Từ Thành Tân cũng  lo sợ, dù     nhưng sự thật thì   cũng đang thấp thỏm  yên.
Chắc chắn Viên Cương sẽ  nhận án tù hàng chục năm, nhưng ai ngờ   xảo quyệt đến mức lợi dụng cơ hội di chuyển nơi giam giữ, nhẫn tâm lôi kéo cả  em trai vẫn luôn theo phe   mà cùng  tẩu thoát.
Đầu dây bên  chìm  im lặng.
Từ Thành Tân lòng càng thêm bất an, nhưng vẫn cố trấn an: "Cục Công an chúng   liên hệ với các đơn vị công an địa phương lân cận để phối hợp truy bắt . Tiểu đoàn trưởng Tống,  đừng quá lo lắng."