Bà Tống  thèm để ý đến con gái nữa,  thẳng  nhà. Thấy con dâu đang đặt gói t.h.u.ố.c bổ lên bàn, bà liền nhanh nhẹn bước tới đón lấy.
"Tinh Tinh."
Khuôn mặt trắng ngần, nhỏ nhắn của Diệp Mạn Tinh vẫn giữ vẻ điềm nhiên,  hề biểu lộ sự khó chịu  buồn bã. Cô vẫn bình thản cất lời như  ngày:
"Mẹ ơi, cha  về  ạ?"
Trong lòng bà Tống khẽ thở phào nhẹ nhõm:
"Lúc  về thì đại đội vẫn còn đang họp, chắc cũng sắp sửa về đến  đấy con."
Cuối cùng bà vẫn buông một lời giải thích:
"Tinh Tinh ,  xin  con nhé. Mấy năm về  con bé Văn Thư  nó nhất định lấy một  mà cả nhà  đều  ưng thuận,    cũng chẳng   nó sẽ  về."
"Nếu con bé  lỡ lời nào  con phật ý, con cũng đừng nên giữ trong lòng nhé." Bà Tống  một hồi, thấy con dâu vẫn im lặng  đáp lời,  ngập ngừng tiếp:
"Còn thím hai của con nữa,  thấy cái nhà  sắp  tách hộ khẩu  riêng đến nơi , tách hộ xong xuôi  việc sẽ yên  cả thôi."
Diệp Mạn Tinh  nay  từng   nhà chồng nhắc đến cô em chồng ,  ngờ   chuyện như ?
Cô khẽ lắc đầu, tự hỏi lòng, tại   cứ  bận tâm đến những  chẳng hề quen  thế  nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-203.html.]
Diệp Mạn Tinh đang tự ngắm nghía chiếc bụng bầu của , thầm tính toán xem liệu cơ thể yếu ớt   thể chịu đựng  bao lâu nếu    đường xa. Cô lo  dễ  say xe, hoặc ngất xỉu giữa chừng,  thì  lẽ  cùng ông Điền sẽ  thỏa hơn.
Bà Tống  dỗ dành con dâu thêm một lúc,   ngoài chuẩn  đồ ăn cho cô.   , bà cũng  để con gái   thiệt thòi, còn dặn dò Văn Thư mang sữa mạch nha  cho Diệp Mạn Tinh.
Tống Văn Thư thấy   cưng nựng chị dâu đến thế, thật sự  thể tin nổi  mắt . Quả thực, chuyến  Tống Văn Thư về nhà   mở rộng tầm mắt về sự cưng nựng mà chị dâu nhận .
Gà Mái Leo Núi
Chị dâu thì cứ  ngơ  đoái hoài, khiến cô  càng thêm bực dọc trong lòng. Mẹ cô  về đến nhà  mắng cho cô  một trận té tát, bảo là cô  chẳng  chút đầu óc nào.
Sau đó là em trai cô về,  cô với vẻ mặt như  hỏi: đầu óc cô     hồ đồ vì lập gia đình  , còn khuyên cô   thông cảm cho chị dâu, tại   tìm   mà   tìm thím hai gây chuyện.
Thậm chí khi cha cô về, còn bắt cô  tường tận kể rõ mấy năm nay   những gì,  dặn dò chuyện trong nhà thì đừng  mà xía .
Kế đến, cả nhà cứ chăm chăm  cô , yêu cầu cô  kể xem thím hai   gì. Tất cả   trong nhà đều  sức bênh vực chị dâu,  mà cảnh tượng   trái ngược hẳn với những lời thím hai  kể cho cô  thế  chứ?
Tống Văn Thư thấy   một vố muối mặt đau điếng, ấp úng mãi một hồi lâu, cuối cùng đành ngậm tăm  dám hé răng  tâm sự những gì với thím hai.
Buổi tối lúc ăn cơm, chú hai cũng quyết tâm đòi ly hôn vì chuyện thím hai   chị dâu. Thím hai  ép đến nỗi  lóc cầu xin ông bà nội. Đến lúc , Tống Văn Thư mới ngỡ ngàng phát hiện, địa vị của chị dâu út trong nhà  những  như lời đồn thổi bên ngoài mà còn  cả nhà cưng chiều hết mực.
Sự cưng chiều  thể hiện rõ nhất ở thái độ   khác biệt mà ông nội dành cho chị dâu. Thím hai về  dâu nhà họ Tống  sinh  mấy đứa con, đứa nhỏ nhất bây giờ mới chừng mười tuổi đầu, cháu trai cháu gái còn nhỏ cần bà  chăm bẵm.
Nếu ly hôn thật, ai sẽ là  chăm sóc lũ trẻ? Lần , gia đình nhà chú hai ầm ĩ  ly hôn, ngay cả chị dâu cả cũng  dám ủng hộ ông cụ Tống mà còn  sức  đỡ  nhiều cho thím hai.
Cuối cùng,  nhiều lời qua tiếng , tuy  ly hôn nhưng việc tách hộ   đề . Tuy nhiên, ngày hôm  ông cụ Tống    nơi khác họp hành,   ông  mấy ngày  trở  nên việc tách hộ tạm thời  thể thực hiện. Mặc dù , buổi tối hôm , bữa cơm của cả nhà vẫn diễn  trong bầu  khí vô cùng nặng nề.