“Thích với chả  thích! Anh cháu  gặp con bé đó  mấy mặt  hả?”
Bà thím hai nghĩ tới  thấy bực bội, bèn dùng sức nạo vét từng thớ thịt bám  khúc xương ống, nhưng gom  cũng chẳng đáng là bao.
Bà thím  thở dài thườn thượt: “ mà cái bụng nó  chẳng chịu thua kém ai, mới  một bận  dính bầu. Anh cháu nể tình đứa cháu, lẽ nào   đối xử tử tế với nó ?”
“Cháu tưởng  cháu thật lòng thích con bé đó ư? Anh cháu   loại đàn ông  thấy đàn bà là chân  nhấc nổi, lẽ nào đàn bà  quan trọng bằng đứa con cháu trong bụng ?”
Dù   nhắc nhở  ít , nhưng thím hai vẫn giữ nguyên định kiến sâu sắc với cái con bé yêu tinh đó.
Nguyên cớ chính là vì bà    lòng với chuyện xem mắt của đứa cháu gái bên ngoại. Từ dạo chuyện cưới hỏi của cháu trai  thành, cộng thêm việc đứa cháu gái bên ngoại   tiêu chuẩn kén chọn quá cao, thành thử trong nhà  sắp xếp mấy bận xem mắt  mà vẫn chẳng   . Hỏi  bà   thể  bực tức cho ?
Tống Văn Thư thấy trong lòng trĩu nặng. Cô thầm nghĩ,  trai  vốn dĩ là  tài giỏi đến thế,  mà   một  phụ nữ toan tính, giờ còn  đứa trẻ trong bụng trói chân ?
Sự thật  cứa  lòng cô như một nhát d.a.o . Cô khẽ thì thầm:
“Chị dâu   tệ hại đến  ? Cả nhà nghĩ   mà  để yên cho  trai  tiền đồ xán lạn như thế    lợi dụng chứ?”
“Chứ còn  thể thế nào  nữa! Nếu   do cha của cái con yêu tinh đó cứu mạng bố cháu, thì nhà  đời nào rước nó về đây hả?”
Thím hai Tống ném mấy khúc xương ống trơ trụi, chẳng còn chút giá trị dinh dưỡng nào  chiếc bồn sứ trắng,  lụi cụi chuẩn  đem  hầm.
Biết    đây. Dẫu cho bà thím   bằng lòng đến mấy thì vẫn  nấu nồi canh xương cho cái của nợ . Chỉ cần nghĩ tới thôi, bà   thấy trong lòng cuộn lên một cục tức .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-200.html.]
Tống Văn Thư đoan chắc, xem   trai cô thực sự chẳng ưng bụng chị dâu chút nào, cả nhà  đuổi cô   cũng chỉ vì còn nể mặt đứa cháu  lọt lòng mà thôi.
Vừa đặt chân về nhà, còn  kịp gặp mặt, Tống Văn Thư   ác cảm với cái  chị dâu "cắm dùi"  đây .  nghĩ  nghĩ , dù  thì cũng  thành  một nhà, cô  khỏi buông lời bênh vực cho  :
“Thím hai, những lời  chỉ nên  trong nhà, tuyệt đối   để lọt  ngoài. Chuyện chẳng  ho gì, tránh để  ngoài bàn tán.”
Cô   kiểu  chịu thiệt thòi mà vẫn câm như hến. Trước mắt cứ liệu chừng , nếu  trai quả tình   lòng thì  nhất là để hai  họ ly hôn.
Từ tấm bé, tình cảm  em trong nhà vẫn luôn khăng khít. Cô chẳng  ý gì khác, chỉ mong cuộc đời  trai  đỡ phần vất vả, an yên hơn đôi chút mà thôi. Anh cô  chịu đủ những nhọc nhằn .
Ngày , cô cứ nghĩ   là  tài giỏi, chắc sẽ tìm  một cô gái nết na, vợ chồng hòa thuận, sống đời hạnh phúc.  những lời , cô khó lòng mở miệng. Bởi nếu  , chẳng  cô sẽ  mang tiếng là đứa em gái  xuất giá còn  về nhà  đẻ để gây xáo trộn gia đình  ?
Thím hai chẳng buồn để tâm, buông lời đáp: “Chuyện  còn cần thím  ? Giờ đây, chuyện  cả đại đội  ai mà chẳng tường. Đêm tân hôn, con ranh đó  bỏ t.h.u.ố.c mê  con mới  thể động phòng  đấy.”
"Ối!"
Tống Văn Thư há hốc miệng, đôi mắt cũng mở to. Cô cứ cho rằng đó chỉ là lời   đồn đại mà thôi,  ngờ  là sự thật ?
Gà Mái Leo Núi
Đại Nha ở bên cạnh   thì sốt cả ruột gan. Một bên là thím ba mà cô bé yêu quý nhất, một bên  là bà thím. Ngồi  một hồi, cô bé nhịn đến mức sắp .
Cô bé  ngắt đậu nữa mà đặt sang một bên, dùng giọng non choẹt : “Bà thím,   ông   rõ là  cho  chuyện   . Bà   thật   lẽ.”