Còn chuyện rời , nam chính   vui  ,  tức giận đến mức  ly hôn ngay lập tức  , Diệp Mạn Tinh  bận tâm ? Cô chỉ cần bản   vui vẻ là .
Vốn dĩ cô cũng  ly hôn, hai  vốn dĩ chẳng  chút tình cảm nào, nhưng  khi cô mang thai, nam chính trở về, mặc kệ cô  thế nào  cũng  chịu ly hôn.
Gà Mái Leo Núi
Nếu   vì gia đình họ Tống quá  bụng, khi cô tìm   hợp tác quen thuộc như nhà họ Điên, cô  trực tiếp biến mất . Còn  thể để  hai dẫn  đến, đường đường chính chính  theo danh nghĩa  cùng quân đội chắc? Chẳng  là vì   để mấy   Tống  lo lắng  ?
Hiếm khi Diệp Mạn Tinh  chút tình , tất cả   dùng hết trong chuyện  .
Còn nhà họ Điên, cô tin rằng nếu như  phận là thật, chắc chắn sẽ  thể từ chối sức hấp dẫn từ  nhài của cô, huống hồ cô cũng  chỉ  mỗi  nhài.
Cô đỡ lấy cái bụng   nhô lên,  thẳng  trong nhà.
 lúc hôm nay  khách đến nhà, một  mà cô  từng gặp, em gái của chồng chỉ tồn tại trong lời kể, thế mà  trở về ?
Cô vốn định đẩy cửa  , nhưng  phát hiện  giọng  truyền  từ trong phòng.
Giọng của Tống Văn Thư cũng  dễ ,  nhiều năm cô   về nhà,  về đến     trong nhà    hết, chỉ  thím hai và bà nội ở nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-199.html.]
Tống Văn Thư  nhận  điện thoại  vội vàng trở về, kết quả   gặp  chị dâu nhỏ trong truyền thuyết, trái   thím hai kéo  trong phòng  chuyện gia đình.
Tống Văn Thư tò mò hỏi: "Thím hai,  cháu  thích chị dâu ?"
Cô  giúp nhặt đậu cô ve,  thím hai đang chặt xương ở bên cạnh.
Tống Văn Cảnh mang thịt lợn rừng trở về, tuy rằng thịt lợn rừng  đưa đến đại đội để ghi điểm công, nhưng công lao  là của Tống Văn Cảnh,   đều  chia cho nhà đội trưởng thêm một chút. Mẹ Tống bèn nghĩ con dâu đang mang thai, phần thịt  chia thêm cho nhà họ Tống,  Tống   lấy thịt mỡ mà   thích nhất, trái  lấy hết xương ống và chân giò của cả con lợn về, mỗi ngày nấu canh xương bồi bổ cho con dâu uống.
Nói đúng  thì mục đích chính là để bồi bổ  thể cho vợ .
Thím hai tức đến sôi gan. Chưa từng thấy nhà nào cưng chiều con dâu đến mức . Không cần thịt mỡ mà   lấy xương.  là phát điên ! Cốp cốp cốp.
Thím hai Tống cầm con d.a.o chặt xương, chặt nhỏ xương ống, trong lòng hận  thể cầm d.a.o c.h.é.m tiểu yêu tinh  một nhát.
Diệp Mạn Tinh gả  nhà , chèn ép bà  thì thôi ,  còn ảnh hưởng đến việc phân phối vật tư trong nhà. Thậm chí cô còn ảnh hưởng đến việc lấy vật tư của cả gia đình nữa. Ví dụ như cái xương ống , mười cái xương ống  thể quý giá bằng một miếng mỡ to bằng bàn tay ?
Chẳng riêng gì thím hai Tống, nhiều  trong họ cũng cảm thấy nhà  chịu phần thiệt thòi. Ngay cả bác trưởng thôn,  từng phụ trách việc phân phối vật tư, hồi đó cũng thấy gia đình họ Tống thiệt thòi vì chỉ nhận về xương ống và hai chiếc giò lợn. Thế nên, bác trưởng thôn bèn tự ý ưu tiên cấp phát  bộ giò và xương lợn cho nhà họ Tống. Thời buổi ,    chuộng nước hầm xương nên chẳng ai coi giò heo  xương cốt là của ngon vật lạ;   đó, miếng thịt mỡ lợn mới thực sự là báu vật. Miếng thịt càng nhiều mỡ thì càng    giành giật. Còn riêng giò, xương  thịt nạc và các bộ phận còn  của con heo, chẳng mấy ai thiết tha. Phần lớn chúng đều trở thành thứ bỏ   mỗi  phân phát vật phẩm. Điều đáng  là, mỗi đợt, công lao của nhà họ Tống luôn là lớn nhất,  mà phần thịt  chia về đều là thứ chẳng ai  nhận. Cứ thế, thím hai Tống tức  ách, đến mức đang ngủ cũng giật  bật dậy mà văng tục.