"Trái , gia tộc họ Điền chúng  vốn là thế gia y thuật vang danh, cho dù là ở niên đại  chúng  vẫn giữ  ngọn lửa truyền thừa,  thể bảo vệ cô  ."
Cuối cùng lão Điền  lấy  giấy chứng nhận  là chuyên gia  các bệnh viện hàng đầu mời đến, đôi mắt long lanh như quả nho tươi  bóc vỏ của tiểu hoa đào tinh chợt lóe lên vẻ... thích thú.
Cách  ăn , đúng là quen thuộc đấy chứ.
Bây giờ cô đây cũng đang mưu sinh bằng nghề  mà.
Thế nên cô hỏi: "Hợp tác   đây?" Bảo vật trong  gian của cô  thể tùy tiện lộ  ngoài, trừ phi đối phương chịu trả một cái giá  trời, cô mới miễn cưỡng   bán đấu giá một ít.
Mà những chuyện như , chỉ lưu truyền trong giới thượng lưu mà thôi.
Loại thế gia y thuật như nhà ông đây, chính là chỗ dựa để cô   bên ngoài, an  hơn nhiều so với việc cô tự   mặt xoay sở.
"Hợp tác?"
Lão Điền thầm gào lên trong lòng: Ông đây chỉ  nhận đồ  thôi! Ai mà  hợp tác với cô chứ.
Thế nên lão Điền bèn cố ý   khó cô, đưa  một vấn đề nan giải: "Nói xem, cô  hợp tác  ?"
" chúng    thấy thực lực của cô  ." Lão Điền cố ý  chèn ép chút khí thế kiêu ngạo của  trẻ tuổi, nên lời lẽ cũng  giữ  vẻ khách khí: "Là như , vị lãnh đạo   hôn mê mấy năm trời, bây giờ chúng   mời đến khám bệnh cho ông , nhưng cần   linh chi ngàn năm thì chúng  mới dám chắc ba phần thành công."
Đôi mắt tinh ranh của lão Điền  chằm chằm  cô gái xinh   mặt, ngầm ý  cô   chịu thua.
"Cũng   cô  cách nào khiến ông  tỉnh   . Nếu như cô thành công,  thì  bộ tài nguyên y d.ư.ợ.c mà gia tộc họ Điền chúng  nắm giữ, đều  thể tùy cô sử dụng." Dừng một lát, lão Điền còn  bổ sung: "Hơn nữa,  nhà bệnh nhân sẵn sàng chi trả hậu hĩnh, thù lao và ân huệ nhất định sẽ  thiếu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-198.html.]
Lão Điền  cô với ánh mắt đầy hy vọng, còn thầm nghĩ: Nhanh chịu thua  thôi, lão đây cũng    khó một cô gái xinh  như , lương tâm sẽ c.ắ.n rứt lắm.
Nào ngờ, lão   thấy một giọng  êm tai như tiếng ngọc chạm ngọc khẽ đáp: "Được thôi."
Đôi mắt lão Điền suýt nữa thì lồi cả , kinh ngạc đến mức cả  nhảy dựng lên: "Cô  thật đấy ư?"
"Thật chứ."
Giọng cô ngọt ngào, thơm mát như rượu ủ lâu năm, chỉ cần  cô trò chuyện thôi cũng đủ khiến   say đắm: " cũng  một yêu cầu, liệu ông  thể đưa  rời khỏi đây ? Cần  rời khỏi chốn ,  về phương bắc  một năm. Ông  thể đảm bảo an  cho  trong suốt quãng thời gian đó ? Không để bất kỳ ai quấy nhiễu ?"
Người khác  điều   , cô đây   thiếu. Thật trùng hợp, chẳng   em chồng  về mang theo linh chi đó .
Dù chỉ là linh chi mấy trăm năm tuổi, nhưng cô đây là hoa đào tinh mà,  thể thúc cho nó chín sớm hơn cả ngàn năm  chứ.
Cũng vì lẽ , cuối cùng Diệp Mạn Tinh  khẳng định: "Hóa  chuyến  lên phương Bắc   quả thực là để thăm  lãnh đạo đang hôn mê. Có thể khiến cô  cảm giác nguy hiểm,   thể là  liên quan đến nữ chính sống ."
Dù , Diệp Mạn Tinh cũng  tuân theo sự ràng buộc của nội dung cốt truyện,  nên chuyến   là  thể  .
Nghe thấy yêu cầu , ông Điền suýt nữa thì ngã khuỵu khỏi ghế: "Cái, cái gì?" Ông tưởng   nhầm.
Cô gái xinh  đến đáng kinh ngạc  mắt   khiến trái tim ông   nhói lên từng hồi: Sao ông   thể tự tiện dẫn    chứ? Lại còn là một cô gái trẻ.
Ông  sợ   chồng quân nhân  của cô vác d.a.o đến tìm! Diệp Mạn Tinh để  cho ông  một vấn đề nan giải,  đó mang theo t.h.u.ố.c dưỡng thai trở về.
Gà Mái Leo Núi