Cô khẽ    đổi ý định,  khi rời , cô sẽ để  một lá thư cho gia đình, tránh để  trong nhà  lo lắng.
 , chính là những   cận bên cạnh nàng đào tinh. Thay vì đón nhận  chồng hiện tại, thì nàng đào tinh  đón nhận cha  chồng và em chồng  tiên.
Gà Mái Leo Núi
Nếu để Tống Văn Cảnh   điều , e rằng  sẽ tức giận mất mấy ngày trời.
“Văn Lâm, cháu tìm  thứ gì  ho về ?”
Tống Văn Lâm  bước  ngoài  trông thấy thím hai Tống thò đầu  chằm chằm  cửa. Chắc hẳn bà  sợ   thiệt phần,   chia chác gì.
“À, cháu hái   nhiều nấm, còn   ít hoa sơn  và ô mai nữa. Thím hai   lấy một ít  ạ?” Tống Văn Lâm láu cá mở cái gùi   mặt thím hai.
Thím hai xì một tiếng khinh thường, chẳng mảy may hứng thú, liền   bỏ .
Diệp Mạn Tinh đang trồng Thiết Bì Thạch Hộc và Linh Chi cùng một chỗ với hoa đào, chợt cô  thấy tiếng gào thét của em chồng vang lên bên ngoài.
Mẹ Tống  vung tay đánh,  mắng xối xả con trai: “Đêm hôm khuya khoắt, con cho rằng con là  con đấy ? Lỡ  nguy hiểm thì   bây giờ hả?”
Tống Văn Lâm  tránh đòn  kêu “Chị dâu cứu mạng!”
Mẹ Tống hùng hổ  cho dù ông trời  xuống đây bà  cũng  tha cho .
Diệp Mạn Tinh  dậy   ngoài, cô  ở cửa gọi một tiếng: “Mẹ ơi!”
Mẹ Tống lập tức vứt cây gậy xuống, bà  “Ối” một tiếng   tủm tỉm hỏi: “Tinh Tinh đói bụng  hả?” Tống Văn Lâm ở bên cạnh yên lặng khinh bỉ  ruột của  tự vả  mặt,   đúng là  một đằng  một nẻo mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-195.html.]
Thím hai Tống  ngang qua   bên cạnh lẩm bẩm một câu mắng: “Chị dâu cả đúng là lạ đời thật,  mà  đối xử với con dâu  hơn con trai ruột của .”
Lời còn   dứt thì    một giọng  quen thuộc vọng  từ trong sân: “Chú Tống, em gái cháu  ở đây  ạ?”
Trong sân truyền đến tiếng của  hai Diệp và cha Tống. Hôm nay là cuối tuần nên cha Tống  nghỉ, ông  chạy vạy cả một đêm, lúc   rửa mặt xong, đang định ngủ bù một chút  dậy sớm để  thành nốt công việc còn .
Công việc của chủ nhiệm văn phòng công xã thật sự nhiều  kể xiết mà còn chẳng dễ dàng chút nào.
“Tinh Tinh,  hai con đến  .”
Cha Tống ở ngoài sân gọi một tiếng, Tống Văn Lâm lập tức dẫn  hai Diệp  gặp Diệp Mạn Tinh. Diệp Mạn Tinh  chuyện quan trọng   với  hai Diệp nhưng những lời   tiện  trong nhà, cô lấy lý do đến trạm y tế kiểm tra sức khỏe để  ngoài cùng  hai.
Cân nhắc một phen,  hai Diệp ngắm nghía cô em gái giờ đây trắng trẻo, phúng phính hẳn ,  nhỏ giọng hỏi: “Em gái, em cố ý hẹn   đây,    chuyện gì  ?”
Diệp Mạn Tinh gật đầu, cô ngước mắt   hai, khi  còn cảm nhận  bất cứ ác ý nào từ phía , lúc  cô mới cân nhắc hỏi nhỏ: “Anh hai, em    ngoài một chuyến,   thể giúp em tìm một  đáng tin cậy để hộ tống em  ?”
“Là đồng chí nữ thì càng .”
Anh hai Diệp suýt nữa thì trượt chân loạng choạng. Anh  thiếu chút nữa  sợ đến ngớ .
"Em gái,   em chịu uất ức gì ? Bây giờ bên ngoài cũng chẳng mấy an , một  đang  mang như em   ngoài  gì chứ?" Anh hai Diệp lắc đầu lia lịa, gần như  cô em gái dọa cho phát . Có cần    cái tin động trời như  ?
Dường như Diệp Mạn Tinh  chuẩn  sẵn lời giải thích: "Anh, mấy hôm  em  mơ, mơ thấy  cả và chị dâu xảy  chuyện, em   nông trường thăm họ, nhưng bây giờ em đang mang thai, một     an , thế nên em mới  tìm  bầu bạn."