mà   thì...
Anh vẫn   rằng Diệp Mạn Tinh sợ ảnh hưởng đến d.ụ.c vọng của  , cố ý giữ  cách với . Hoặc  đúng hơn là tự  ngăn chặn ảnh hưởng của “hương hoa đào” trong cơ thể Tống Văn Cảnh.
Cũng chỉ  lúc đối phó với Trân Kiều Kiều, loại hương hoa đào  mới ảnh hưởng đến   nữa.
Có lẽ do   trai dặn dò, hai ngày  Tống Văn Lâm cũng  thiết tha việc đồng áng nữa, mà xăm xăm  núi, tìm kiếm thứ gì đó  ho cho chị dâu.
Trước khi  cửa, Tống Văn Lâm còn hỏi cô: “Chị dâu, chị chỉ cần sơn , ô mai thôi ? Có cần cái khác ?”
Diệp Mạn Tinh  buồn   bất lực: “Em cẩn thận một chút nhé. Chị   chị   núi  nguy hiểm, con đừng  sâu quá đấy nhé.”
Tống Văn Lâm đo đạc chị dâu một lượt từ  xuống . Cậu thấy đôi mắt trong suốt của cô  thì  , nhưng cái vẻ khinh thường  vẫn     ý chút nào: “Cháu cũng   kém cạnh  trai cháu là mấy.”
Hậm hực trong lòng,   Tống Văn Lâm tiến sâu  trong núi. Ngay khi đặt chân  núi, Tống Văn Lâm  tiến thẳng đến những nơi hiểm trở hơn cả.
Nói  cũng lạ, mấy    núi,  em chồng cứ  ngày càng khuya mới về. Thế mà đến tận tối thứ Bảy ,   vẫn biệt tăm, khiến cả nhà một phen hồn xiêu phách lạc.
Cả nhà đoán già đoán non, ruột gan nóng như lửa đốt. Đêm hôm khuya khoắt, Bố Tống còn đích  dẫn vài  đàn ông khỏe mạnh lên núi tìm .
Ngay cả những  cùng Bố Tống  tìm cũng  thấy tăm ,  khí trong nhà họ Tống nặng nề như chì.
Có điều lúc Tống Văn Lâm  ngoài, trong lòng Diệp Mạn Tinh   cảm thấy em chồng sẽ gặp chuyện bất trắc gì, thành  cô cũng vơi bớt  phần nào nỗi lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-193.html.]
Dù , thím Hai vẫn  ngừng bóng gió,  lời cay nghiệt về cô. Ai ngờ lúc trời sáng, Tống Văn Lâm  trở về với vẻ mặt rạng rỡ, hưng phấn tột độ. Vừa ,  gõ cửa phòng cô liên hồi, mấy tiếng “bôm bốp” vang dội cả nhà: “Chị dâu ơi, chị dâu! Chị đoán xem em kiếm  món đồ gì  ho ?”
Diệp Mạn Tinh vội vàng từ  giường  dậy, xoa đôi mắt mơ màng ngái ngủ. Cô vội vã khoác vội quần áo chỉnh tề  mới cho   phòng: “Cái gì ?”
Bố Tống và mấy   cùng vẫn  kịp chợp mắt nghỉ ngơi, Mẹ Tống thì ở ngoài hiên, tay cầm cây gậy định cho   một trận, nhưng  Bố Tống cản kịp. Cả nhà  ở phòng khách, hết điếu t.h.u.ố.c  đến điếu t.h.u.ố.c khác mà lòng vẫn  yên.
Diệp Mạn Tinh dám thề với cái duyên trời phú của  rằng cô  bao giờ  thấy ánh mắt như  từ em chồng. Ánh mắt  rực sáng như hàng vạn đốm lửa, đủ để soi tỏ cả một vùng trời đêm. Nó thực sự  sáng.
Tống Văn Lâm khệ nệ mang theo một chiếc giỏ nặng trĩu, vẻ mặt đầy phấn khởi bước . Cậu  đúng là vác cái gùi lớn  tận đây,  đặt chân , chẳng buồn hỏi han xem chị dâu  ngủ ngon  ,  vội vàng lôi  ba gốc linh chi quý hiếm, cùng một sọt đầy nấm rừng, sơn  và ô mai đổ hết   mặt cô.
Diệp Mạn Tinh  đến hoa cả mắt.
Chủ yếu là dáng vẻ hớn hở, cung kính của  em chồng khi dâng lên vật quý. Ánh mắt  nóng bỏng, đầy mong đợi  cô: "Chị dâu, chị chọn   ạ. Chị xem  vui hơn ?" Diệp Mạn Tinh ngỡ   nhầm: "..."
Vậy nên  mang nhiều thứ quý giá như  đến, chính là để chiều lòng chị dâu  đây ?
Trong lòng Diệp Mạn Tinh vô cùng bất ngờ.
“Đây là nấm linh chi  ?"
Gà Mái Leo Núi
Là một Đào Hoa tinh, cô  thể cảm nhận  tâm trạng của con . Người em chồng  chắc chắn  một tấm lòng chân thành,   ngưỡng mộ, mà là một sự đối xử  như   trong gia đình.
Diệp Mạn Tinh hỏi : "Nấm linh chi và thiết bì thạch hộc của em chắc  thể bán   ít tiền nhỉ?"
Tống Văn Lâm  hì hì : "Chị dâu  mà, hẳn là  thể lên đến bốn, năm trăm đồng đấy. Nếu như  chợ đen, em nghĩ nó còn  thể vượt cả ngàn đồng. Cây linh chi  hẳn   hơn ba trăm năm tuổi ."