Ai  ai  cam tâm tình nguyện,  vốn  để ý.
Nghĩ tới vợ, đôi mắt lá răm  đẽ   chằm chằm  ,   chỉ  ngoan ngoãn mà mềm lòng. Tống Văn Cảnh thầm nghĩ: Đối với cô vợ nhỏ , chỉ cần dâng hiến tất thảy những gì   nhất  đời cho cô , thì cô  sẽ vui vẻ ngay thôi.
Đôi chân dài bước  khỏi cửa, Vu Tư Bác chạy từ phía , gọi với theo một tiếng: "Bây giờ chị dâu  mấy tháng ? Đợi  về dẫn cô  về doanh trại chắc cũng sắp đến ngày sinh nở  chứ gì?”
Tống Văn Cảnh vốn  định bỏ : "...?"
Gà Mái Leo Núi
“Có chuyện gì thế?” Anh dừng bước, đôi mắt sắc bén  Vu Tư Bác.
Vu Tư Bác chỉ cảm thấy  oan ức vô cùng: "Tớ chỉ  ý  nhắc  một tiếng thôi mà. Sắp xếp bệnh viện cho chị dâu sinh sớm chút. Chuyện sinh nở của phụ nữ khó lường lắm,  khi còn  mổ đẻ nữa  chứ.”
Lúc vợ Vu Tư Bác sinh, cô  vẫn níu tay hỏi nếu như chẳng may  điều bất trắc, thì giữ  lớn  đứa nhỏ, giống hệt một cơn ác mộng .
Vu Tư Bác, vốn là  thua cuộc trong ván cá cược  đây,  cất lời: "Nếu   lo sắp xếp   thứ, lỡ khi  xảy  chuyện gì ngoài ý , vợ  hỏi giữ  lớn  đứa trẻ, thì đến  trả lời như thế nào hả?"
Vốn Tống Văn Cảnh   thấy   tai cho lắm: Giữ  lớn  giữ đứa nhỏ? Chuyện  còn  suy nghĩ ư? Nếu thực sự  vấn đề, thì dĩ nhiên  bảo vệ cô vợ nhỏ của   .
Dĩ nhiên  cũng  đành lòng với đứa trẻ, nhưng nếu  vợ  còn, thì đứa con nhỏ cũng khó mà sống nổi.
Có điều lời nhắc nhở của  đồng đội khiến  nhận  rằng, chuyện sinh nở của phụ nữ quả thực vô cùng nguy hiểm.
Anh dừng bước , nghiêm túc  với Vu Tư Bác: "Cảm ơn."
Trên đường đến phòng điện thoại công cộng, Tống Văn Cảnh thầm nghĩ: Bất kể tình huống   ,  cũng  cho phép bất cứ điều ngoài ý  nào xảy .
Cô vợ nhỏ m.a.n.g t.h.a.i vất vả lâu như  mới đến ngày sinh nở, nếu đứa bé thật sự  mệnh hệ gì, điều  lo lắng nhất chính là cô  sẽ vô cùng đau buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-192.html.]
"A lô,  ,  khi   chị dâu vẫn luôn buồn rầu, dỗ mãi cũng chẳng chịu vui lên."
Vừa bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng   chút phiền muộn của  em trai Tống Văn Lâm: "Anh! Lúc  , đáng lẽ  nên đ.á.n.h thức chị dâu dậy,  rõ một tiếng với chị  chứ."
Tống Văn Lâm  một tràng dài, mà  trai  vẫn im lặng  đáp.
Tống Văn Lâm cảm thấy  trai tính tình khó chịu như , liệu chị dâu nhỏ      chọc cho chị  giận dỗi ?
“Anh,  còn ở đó ?”
Tống Văn Lâm chẳng   gì hơn: Cái tính nết khó ưa của ông  , chị dâu nhỏ thật sự  thể chịu đựng nổi chăng?
Ngẫm  ngẫm ,    còn chê chị dâu phiền phức  , nhưng bây giờ  bắt đầu cảm thấy tính khí khó gần của  trai  thật là tẻ nhạt.
“Ừm.” Tống Văn Cảnh ở đầu dây bên  im lặng hồi lâu. Lúc Tống Văn Lâm đang sốt ruột  yên, mới    thấp giọng : “Chắc là nhanh thôi, đến lúc đó   về  thì cũng sẽ cử  đến đón em .”
Dừng một chút,   : “Chị dâu em mê ô mai lắm, em chịu khó hái thêm một ít cho cô  nhé.”
Nhớ tới cô vợ nhỏ  thể lúc nào cũng chỉ ăn ô mai mãi , Tống Văn Cảnh  bổ sung: “Xem thử  gì   , tìm cho cô  khuây khỏa chút. Anh thấy em  cũng quý con thỏ trong nhà lắm.” Tống Văn Cảnh dặn dò một tràng những gì  nhớ   mới yên tâm cúp điện thoại.
Tống Văn Cảnh trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
Thật ,     thể cưỡng   cơ thể cô vợ nhỏ của .
Giọng  quyến rũ của cô vợ nhỏ, làn da trắng như tuyết, mịn màng. Hình ảnh đêm tân hôn động phòng thỉnh thoảng cứ hiện lên, chỉ cảm thấy m.á.u huyết   cuồn cuộn chảy,  nóng rần rật khắp . Tống Văn Cảnh chỉ  ôm lấy cô thật chặt  lòng.