"Vả ,  cảm thấy cái cô Diệp Mạn Tinh    loại  đơn thuần ,  thể  cô  bằng con mắt thông thường ."
Giờ đây Trần Kiều Kiều thực sự  chút e dè Diệp Mạn Tinh. Thuở mới sống , ỷ  việc nắm trong tay  chuyện   , cô   quá khinh suất,   nhầm những lời đồn thổi  đúng sự thật, vội vã chạy về hòng giành lấy lợi thế.
 chẳng bao lâu , cô    nhận một cái tát trời giáng. Ngày hôm đó,  khi tiếp xúc với Diệp Mạn Tinh, chỉ  chạm mặt  đầu thôi cô   tận mắt chứng kiến cảnh tượng gì?
Cảnh tượng  như một gáo nước lạnh tạt thẳng  đầu, khiến cô    tỉnh táo. Trần Kiều Kiều bắt đầu cảm thấy nóng ruột, đồng thời đưa  một nhận định mà ngay cả bản  cô  cũng chẳng  tin chút nào: Cô gái Diệp Mạn Tinh   là kẻ tầm thường!
Bằng ,   cô   thể quyến rũ   Văn Cảnh,  thanh mai trúc mã mà  giờ  từng để ý đến bất kỳ cô gái nào khác chứ?
Diệp Mạn Tinh thì xinh  thật, nhưng Tống Văn Cảnh cũng chẳng   tầm thường!
Chắc chắn bên trong còn ẩn chứa điều gì đó mà cô   . Dù  từ  đến nay Tống Văn Cảnh cũng   hạng  ham mê sắc  đàn bà,  thể nào  chuyện   xiêu lòng  một  vợ  kết hôn hai ba tháng mà gặp mặt  đến mấy ngày như thế .
Vừa ngẫm  thấy chuyện  gì đó   .
Cô  bắt đầu nghĩ sâu xa hơn.
Bản  cô   thể sống ,  cái cô Diệp Mạn Tinh  liệu   cũng  sống  ? Hay cô  cũng  một thứ năng lực phi phàm nào đó chăng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-187.html.]
Điều  khiến cô  bắt đầu nảy sinh sợ hãi,  dám tiếp tục khờ dại tiếp xúc với Diệp Mạn Tinh nữa. Trần Kiều Kiều dần rơi  trạng thái hoang mang, cô    còn nghĩ đến chuyện gửi gắm  hy vọng về một cuộc sống    khi sống  lên  vị thanh mai trúc mã  nữa .
Cô   tự  nắm bắt một cơ hội khác. Trần Kiều Kiều còn nhớ, trong  thời gian , hình như  một nhân vật tai to mặt lớn ở thủ đô đang  hôn mê, đó chính là một chỗ dựa cực kỳ vững chắc.
Đương nhiên ở kiếp , nhân vật đó   thể  cứu sống.  hồi đó,  khi về thành phố, vì   việc , cô   lặn lội khắp nơi dò hỏi tin tức,  quen với đủ hạng , nín nhịn chịu đựng chỉ để bám trụ  chốn thị thành.
Cô   cam lòng chấp nhận  phận nghèo hèn, thề nhất định  đổi đời,  để cái hộ khẩu nông thôn  cứ mãi trói buộc cuộc đời .
Vậy nên cô  nắm giữ trong tay vô  tin tức nội bộ. Hồi đó cô  còn  bạn  than thở với giọng điệu đầy nuối tiếc: "Tiếc thật đấy, mãi  , trải qua bao nhiêu khó khăn,   mới tìm  một dòng họ chuyên nghề y  ẩn  từ bao đời,   họ là những thầy t.h.u.ố.c gia truyền  từng chữa bệnh cho hoàng tộc."
Vị chuyên gia  cũng  khỏi tiếc nuối mà rằng: "Tiếc , giá mà   linh chi hơn nghìn năm tuổi thì  cứu   , nhưng đến lúc tìm thấy thì  quá muộn mất ." Linh chi hơn nghìn năm tuổi quý giá đến thế,  tìm ở   bây giờ?
Hồi , cô  cũng từng buông một lời thở than y như thế.
Gà Mái Leo Núi
Sau , cô  từng  Chu Thư Ngọc, chồng , than thở: "Nghe    tìm  mấy gốc linh chi hơn trăm năm tuổi  núi ở thôn nhà họ Tống – nơi bọn  từng xuống nông thôn đó. Nghe     bán , thu về một khoản  nhỏ." Anh  tặc lưỡi: "Bọn  cũng ở đó mấy năm trời,  mà chẳng kiếm  cơ hội đổi đời nào."
Ban đầu, Trần Kiều Kiều định nhanh chóng tìm đến  thanh mai trúc mã mà kết hôn,  đó dựa  vị trí đoàn trưởng của   mà một bước lên mây.
Giờ thấy Tống Văn Cảnh  để ý Diệp Mạn Tinh, cô  lập tức  dám theo con đường  định đó nữa.