Khốn nạn thật! Hắn    gì cô gái tên Diệp Mạn Tinh   cơ chứ,  mà kết quả  hết   đến  khác, cứ như phát điên lên mà tìm đến báo thù .
"Dạ, thưa  Giang."
Cậu Giang tức đến  hộc m.á.u chỉ vì Tống Văn Cảnh, trong lòng thật sự  phục,    tay dạy dỗ   trai lạnh lùng và  phần phong lưu của .
Gà Mái Leo Núi
Thế nhưng  Giang   phần kiêng dè  , cuối cùng đành nén giận mà gọi điện cho ông  cả: "Anh ơi, ông  yêu quý của em,    ,   chồng của cô gái đó  khiến em  chịu tổn thất nặng nề lắm  đấy!"
"Anh bảo  bảo vệ cô gái đó, nhưng giờ   vì cô  mà nổi m.á.u ghen,  độc chiếm cô  đến cùng,  còn  thể che chở cho cô  nữa ?"
Đầu dây bên  chìm  im lặng hồi lâu, mãi một lúc , mới  tiếng  lạnh băng như tuyết  đỉnh non cao vọng : "Hai đứa chúng nó thật sự  tình cảm với  ?"
Cậu Giang   ngơ ngẩn: "Em... em   ạ."
Ai mà ngờ , đầu dây bên   ngập ngừng, cất giọng mập mờ như sương khói mờ ảo nơi núi xa: "Nếu thật sự  tình ý với ,  thì  cần  bận tâm nữa. Còn nếu   đối xử   với nó, thì cứ bảo vệ nó cho chu  nhé."
Cậu Giang suýt chút nữa thì tưởng    nhầm: "..."
"Anh...  ruột của em đó ư? Anh    thế?"
Làm gì  ai bỏ tiền  để bảo vệ một ,     tay giành   về, mà còn  tác thành cho họ yêu thương  thật lòng cơ chứ?
Giờ đây  Giang vô cùng phiền não,       Trần Kiều Kiều đang sốt ruột tìm cách liên lạc với .
Lúc , điều   bận tâm nhất là  xem rốt cuộc cô gái tên Diệp Mạn Tinh   ma lực gì mà  khiến   lạnh lùng của  mê mẩn đến thế.
Một gia đình danh giá như nhà họ, cớ    qua  với một cô gái thôn quê bình thường như  cơ chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-186.html.]
Ban đầu   còn ngỡ là do thứ  lài mà cấp  biếu xén lên  . Chà, thứ  lài  đúng là  chút tác dụng, nhưng cũng chẳng đến mức đặc biệt gì. Nhà họ   thiếu những thứ  lài như thế  cơ chứ?
Khổ nỗi, cái cô Diệp Mạn Tinh   đích  gọi điện thoại đến, dứt khoát  cho phép họ nhúng tay . Vậy là   trai vẫn luôn băng giá của   lập tức ghì chặt lấy  ,  cho  càn.
Cậu Giang tức đến nổ phổi.
Đợi đến lúc Trần Kiều Kiều  gọi điện tới,  Giang  nhấc máy  tuôn một tràng mắng mỏ, khiến cô   xong mà ngẩn tò te.
Trần Kiều Kiều  thể ngờ rằng,  Giang  nhắc tới Tống Văn Cảnh –  thanh mai trúc mã của ,  còn hỏi han đối phương rốt cuộc là  thế nào.
Trần Kiều Kiều còn sững sờ hơn cả  Giang. Chà,  thật, các  bảo   tìm cách khiến Diệp Mạn Tinh ly hôn, thế mà bản   còn chẳng rõ chồng   là loại  nào ư? Thái độ   chỉ là ngạo mạn, mà là    coi Tống Văn Cảnh của cô   gì cả. Thế nhưng Trần Kiều Kiều   gì , cô  đắn đo một hồi  đáp: "Người đó ban đầu  lính ở  nông thôn, giờ thì  lên đến cấp đoàn trưởng . Còn về tương lai..."
Tương lai còn thăng tiến vượt bậc hơn nữa.
Thậm chí còn thăng tiến vượt bậc hơn nữa, giỏi đến mức xuất hiện  truyền hình,  vô   kính trọng,  chuyện lớn nhỏ đều cần   theo ý kiến của  .  ở kiếp , cô  cũng chỉ  thể  thấy   qua màn ảnh nhỏ mà thôi.
Liệu  ai tin những lời cô   ? Chắc chắn ,   chỉ nghĩ cô  là một kẻ khùng điên mà thôi.
Cậu Giang cau mày thật sâu, dường như  thể kẹp c.h.ế.t cả một con ruồi đang bay qua. Chỉ là nhập ngũ bình thường ư? Gia đình  chẳng  chút quyền thế nào ? Vậy mà  thể khiến   tức đến tím mặt?
Rốt cuộc là   điên,  cái kẻ  điên ?
"Thôi  ,   cô  thề chắc chắn sẽ  thành nhiệm vụ đó ?"
Trần Kiều Kiều nghẹn họng, cuối cùng đành đưa  một lý lẽ mà ngay cả bản  cô  cũng thấy thật hoang đường: "Cậu Giang , bây giờ hai  họ  mới nên duyên, tình cảm vẫn đang nồng đượm lắm,  ngoài khó mà chen chân  ."