"Tiện đường thôi."
Tống Văn Cảnh thấy vấn đề của Viên Cương   giải quyết  thỏa,   công việc của  vợ cũng    đấy, bấy giờ  mới thật sự yên tâm rời .
Chiếc xe jeep  gầm rú chạy . Điền Nhất Hóa còn ở bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: "Chậc, cái   phong độ mà lạnh lùng  là ai thế?"
Người đàn ông đó trông  điển trai, nhưng ánh mắt  sắc bén như ưng như sói, cả  tỏa  khí chất uy nghiêm. Điền Nhất Hóa chỉ liếc qua một cái là  thể  ngoảnh mặt . Nhìn thấy vết m.á.u còn vương  tay  ,   đôi mắt lạnh lùng đó  chằm chằm,   cảm thấy   toát mồ hôi lạnh, tóc gáy dựng .
"Đó là em rể út của ."
Điền Nhất Hóa kinh ngạc đến run cả tay, lắp bắp: "..."
"Chuyện của Viên Cương là do   nhúng tay  đấy." Anh hai Diệp bồi thêm một câu.
Gà Mái Leo Núi
Điền Nhất Hóa   sửng sốt: "Chẳng trách..."
Chẳng trách  việc   xử lý nhanh gọn đến . Nếu là   uy nghiêm   tay, thì    thể hiểu . Suốt dọc đường, Điền Nhất Hóa cứ quấn lấy  hai Diệp, hỏi han  ngớt về  em rể út,    sang chuyện loại  hoa đặc biệt mà cả nhà đang xôn xao.
Anh hai Diệp kiên nhẫn lắng  câu chuyện dài dòng của Điền Nhất Hóa,  mới hỏi: "Anh tới tìm , hẳn  chỉ vì mấy chuyện vặt ? Từ thị trấn lặn lội về đây,   còn  mua vé xe buýt   nữa chứ."
Mãi đến lúc hai   mua vé, suốt đường  bến xe, Điền Nhất Hóa cũng    mục đích. Bình thường     kiểu  rảnh rỗi vô cớ như . Mãi đến khi hai  đến  quầy bán vé, Điền Nhất Hóa mới xoa xoa tay, ngượng nghịu hỏi: "Anh...  thật sự định   công việc đó ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-180.html.]
Anh hai Diệp nhíu mày: "Sao ?"
Trong lòng  hai Diệp vẫn còn chút băn khoăn về quyết định của . Anh vẫn    chỉ là một kẻ buôn bán nhỏ, mà  thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô em gái út. Theo như  ,  em rể cũng trạc tuổi ,  mà giờ  là cán bộ trung đoàn phó, tốc độ thăng tiến như vũ bão ,     thể theo kịp .
"Ý  là thế ,  khi  bắt đầu công việc mới, chúng  hãy  một phi vụ lớn."
Anh hai Diệp nhướng mày, tỏ vẻ nghi hoặc: "Chuyện lớn gì?"
Điền Nhất Hóa kéo  hai Diệp đến một chỗ vắng ,  đó ngẫm nghĩ một lát  : "Là loại  hoa    mời  uống đó,   thể lấy  bao nhiêu? Lần , đến cả chú năm  cũng đích  đến nơi ."
Anh hai Diệp    bằng ánh mắt như thể đang  một kẻ khờ dại. Chỉ vì thứ  hoa  mà cô em gái út  giận đến nỗi cầm chổi đuổi đ.á.n.h  . Làm     thể   tìm loại  hoa đó nữa,    chọc cho em gái giận tím mặt ?
Điền Nhất Hóa sốt sắng: "Loại  hoa   , nếu như   thể lấy ,  thể giúp cô em gái út của  trở thành hộ gia đình 'vạn nguyên hộ' đấy, với thu nhập hàng năm lên đến mười nghìn nhân dân tệ. Anh   mấy năm nay, một hộ "vạn nguyên" oai phong lẫm liệt đến nhường nào ? Chân của bố  bệnh tật như , há chẳng  đang  cần tiền chữa trị  ?"
Thấy  hai Diệp trợn tròn mắt, vẻ mặt ngơ ngác như  mất hồn, Điền Nhất Hóa mới vội vàng : "  thật đó, chỉ dựa  công việc buôn bán ở chợ đen của chúng , chúng  căn bản  thể gánh vác nổi một  tiền lớn như thế ."
"  cũng , nhà họ Điền chúng  ở kinh thành vốn chuyên khám bệnh cho hoàng  quốc thích từ bao đời nay. Tổ tiên  chính là những ngự y trứ danh của triều đình ngày ."
Thấy dáng vẻ của  bạn cứ như  ma , Điền Nhất Hoa  khỏi cạn lời: "  thật lòng đấy,   chú Năm nhà  chứ? Ông  chuyên trị bệnh cho các vị lãnh đạo cấp cao."
"Mấy chuyện đó chẳng dính dáng gì đến em gái ,    nó cũng  hiểu gì ." Nói ,    sang nhếch mép với Điền Nhất Hoa: "Anh mà thật sự dám  gì em gái  thì đừng trách  trở mặt với  đấy."