Lúc chìm  giấc ngủ, Tống Văn Cảnh cảm thấy trái tim  đập mỗi lúc một nhanh hơn – sáng sớm sẽ dẫn vợ  đăng ký kết hôn.
Đại khái là khi  quyết định xong xuôi, con   trở nên bình tĩnh lạ thường.
Cộc cộc cộc.
Đêm nay  lẽ là một đêm  hề yên bình.
Những tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Tống Văn Cảnh,  luôn giữ cảnh giác, bỗng giật  tỉnh giấc: “Ai đấy?”
Ngoài cửa vang lên giọng  của  lính vệ binh và một chiến hữu: “Báo cáo đoàn trưởng Tống, cấp   nhiệm vụ khẩn cấp. Có việc quan trọng cần ngài trở về đơn vị ngay ạ.”
Ngọn lửa ấm áp trong lòng  bỗng chốc như  dội gáo nước lạnh.
Tống Văn Cảnh đột nhiên  dậy, nhẹ nhàng rời khỏi vợ. Anh vội vàng mặc quần áo, mở cửa . Ánh nắng ban mai  ló rạng, những tia sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của .
“Nhiệm vụ gì? Khi nào?”
Từ Thành Tân  sắc mặt lạnh như tiền của đoàn trưởng,      khỏi run bắn, chỉ đành ú ớ  chỉ tay về phía  lính vệ binh  ngoài cửa: “Chỉ  là nhiệm vụ khẩn cấp,   cụ thể. Đoàn trưởng Tống,  mau  một chút!”
Anh  cũng  gõ cửa lúc nửa đêm nên còn đang ngái ngủ.
Tống Văn Cảnh   lính vệ binh của , thấy   gật đầu xác nhận,  chỉ đành nghiêm mặt : “Chờ  một lát.”
Rầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-171.html.]
Cánh cửa nhanh chóng khép . Tống Văn Cảnh một  nữa  tới bên giường,   vợ vẫn  tỉnh giấc. Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng  khẽ đọng  một tia  khó tả.
Anh cúi ,  xuống gương mặt cô. Giọng  khàn đặc, đầy vẻ cố nén, hạ thấp xuống : “Chờ   thành nhiệm vụ trở về sẽ dẫn em  đăng ký kết hôn,  em theo  về đơn vị.”
Anh  khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn, mịn màng  mắt,   cô còn đang mơ thấy điều gì trong giấc ngủ mà má phúng phính. Người đàn ông vốn chẳng mấy khi , bỗng nhiên khẽ nhếch khóe môi.
Anh cố nén, cố nén, đáng lẽ  nên đ.á.n.h thức cô, nhưng lúc    đành lòng.
Gà Mái Leo Núi
Trước khi rời , Tống Văn Cảnh cuối cùng cũng cúi đầu, hết sức cố nén mà hôn nhẹ lên vầng trán mịn màng của  vợ bé bỏng.
Một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng ập đến. Đôi mắt thâm sâu lạnh lùng của Tống Văn Cảnh tựa như nhiễm một vệt đỏ ửng, vành tai  cũng ửng hồng vì xúc động.
Diệp Mạn Tinh đang ngủ bỗng vô cùng xúc động. Một tia linh quang chợt lóe lên trong đầu cô. Cô    mơ hồ nhận   gian của !
Cảm giác  quá mờ mịt, cô vẫn đang ngủ. Có lẽ là cô quá khao khát  thể mở   gian riêng để  thể sống thoải mái hơn một chút trong cái thời đại ăn  đủ no, mặc  đủ ấm ,  mà cô   thể  thấy  gian biến mất trong giấc mơ ?
Vì thế, hai tay cô ôm lấy   ghé sát, kéo  về phía .
Tống Văn Cảnh chỉ khẽ chạm môi  rời  như chuồn chuồn đạp nước, ai ngờ một lực lớn bỗng ập đến, cô vòng tay ôm chặt cổ ,  thở ấm nóng phả , khiến  suýt nữa thì  giữ  bình tĩnh.
Hơn nữa, khi thấy vợ bỗng nhiên xoay  tựa  lòng ,  giật  đến toát mồ hôi lạnh khắp .
Sợ vợ  đè bụng,  đành  giữ chặt eo cô,  để cô đè lên cái bụng đang lớn dần. Hết   đến  khác, đôi môi đỏ mọng xinh  của cô  bất ngờ tìm đến . Khi đôi mắt thâm thúy của  bắt gặp hình bóng , môi cô  in dấu lên sườn mặt .