Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Nói đoạn, Diệp Mạn Tinh chợt nhớ , ngày mai là ngày nghỉ phép cuối cùng của Tống Văn Cảnh, chỉ còn vỏn vẹn một ngày thì    thể tìm  thứ như thế? Cô cứ ngỡ  sẽ    nữa, ai ngờ   thấy giọng  trầm thấp đặc trưng của  vang lên: "Được thôi."
Sau khi tắm rửa xong, Diệp Mạn Tinh khoác lên  bộ quần áo Tống Văn Cảnh  chuẩn  sẵn, cô bất ngờ khi thấy tất cả đều là những kiểu cô thích. Trong lòng hoa đào tinh  khỏi ngạc nhiên.
Diệp Mạn Tinh thầm nghĩ: Năng lực quan sát của  đàn ông  quả là sắc sảo. Anh  mới về nhà  hai ngày mà  nắm bắt  sở thích của cô  ? Quả nhiên  hổ danh là nam chính nổi danh nhất trong các truyện Long Ngạo Thiên ư?
Vừa mặc xong bộ đồ, cô   dậy thì tóc vẫn còn  ẩm ướt. Một tiếng bước chân vang lên, từ phía  tấm vách tắm, giọng Tống Văn Cảnh cất lên: "Được , vợ?"
"Vâng."
Gà Mái Leo Núi
Cô  dứt lời, Tống Văn Cảnh  kéo tấm chăn cũ chắn ngang qua mà bước . Dáng  cao lớn cùng đôi chân dài của  sải bước tới, gần như khiến  gian vốn  nhỏ hẹp  càng thêm chật chội.
Đôi mắt sâu thẳm của   chằm chằm cô thật lâu. Ban đêm, chỉ  ngọn đèn dầu lờ mờ từ bên ngoài tấm chăn cũ hắt , ánh đèn dầu lập lòe  càng khiến  vật thêm phần mờ ảo.
Tục ngữ  câu,  đèn xem mỹ nhân, càng xem càng mê . Huống chi  là một mỹ nhân  mới tắm rửa xong. Tống Văn Cảnh  chằm chằm  làn da trắng nõn nà của cô vợ nhỏ, chỉ cảm thấy trong  trỗi dậy một ngọn lửa nóng bỏng.
Thế nhưng, khi  xuống chiếc bụng đang nhô lên của vợ,  cuối cùng cũng kiềm chế những d.ụ.c vọng trong lòng, cố gắng áp chế suy nghĩ cuộn trào,  sải bước vững vàng tiến tới. "Tóc em ướt , vợ xuống đây  lau tóc cho."
Lúc  Diệp Mạn Tinh cũng  chút luống cuống. Vừa  ánh mắt thâm thúy của Tống Văn Cảnh dán chặt   thể cô,  thở nóng bỏng đó phả về phía cô, loại cảm giác  thật kỳ quái. Một dòng điện kỳ lạ đột ngột lan tỏa từ sâu thẳm trong lòng cô. May mắn , đúng lúc , khi   mở lời, cô liền thuận thế bước xuống, "Cảm ơn  ba."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-163.html.]
Cô duỗi tay  lấy khăn tắm lau tóc,  ngờ  thể  nhẹ bẫng  đỡ  lên ghế,  đỉnh đầu truyền đến một lực nhẹ.
"Anh ba?"
Cô cảm thấy những đầu ngón tay của  dường như đang đặt  đỉnh đầu. Vừa  đầu , ánh mắt cô suýt nữa thì  tài nào rời  .
Tống Văn Cảnh đang tự  lau tóc cho cô ?
Diệp Mạn Tinh suýt ngã khỏi ghế. "Vợ cẩn thận một chút."
Thân thể cô   giữ chặt , tóc cô  một  nữa  nhẹ nhàng vuốt ve. Giọng  khẽ khàn : "Em đang mang cốt nhục của ,  là chồng em, lau tóc cho em thì  gì mà  ngại ngùng?"
"Thoải mái chứ?"
Cô chỉ cảm thấy trái tim  đập mạnh liên hồi.
Da đầu của Tiểu Đào Hoa đau đến tê dại. Thoải mái nỗi gì chứ, Tống Văn Cảnh rõ ràng  từng  chuyện  bao giờ, cách   quân nhân chất phác  gội và chải đầu chỉ đơn thuần là  thật sạch mà thôi. Dù động tác  nhẹ nhàng, nhưng với lực đạo như , suýt nữa cô   kéo rứt cả tóc. Diệp Mạn Tinh vốn  thể mảnh mai, đau đến nỗi mí mắt giật giật, khẽ khàng : "Nói tóm  là   nhẹ tay một chút ."