Diệp Mạn Tinh:...? Mẹ cô rốt cuộc  thể nghĩ lệch lạc đến mức nào, mà  cảm thấy con gái  chịu ấm ức?
"Mẹ, chuyện công tác của  hai, con   an bài."
Dừng một chút, cô đưa bát  hoa lài  pha sẵn, và một chiếc phong bì màu vàng qua: "Về phần Văn Cảnh sắp xếp công việc cho  hai, thứ nhất, Văn Cảnh   con cái nhà họ Diệp, cho dù là con cái nhà họ Diệp cũng   nghĩa vụ  sắp xếp công việc cho  hai."
Cô cũng mặc kệ sắc mặt khó coi của bà Diệp,  : "Mẹ,  nuôi con,   nuôi Văn Cảnh."
“Hơn nữa, quân nhân bảo vệ quốc gia, bất cứ lúc nào cũng  thể hy sinh  chiến trường,  một  vợ,  thể vì chuyện sắp xếp công tác cho  em nhà  đẻ mà    phân tâm."
“Thứ nhất,   xa quê, chuyện ở quê thật sự ngoài tầm tay. Thứ hai,   cũng   tư cách tùy tiện lạm dụng quyền lợi!"
"Con mới gả về nhà chồng   bao lâu  lo chuyện nhà chồng, bỏ bê  đẻ  ?" Mẹ Diệp căn bản   cô , chỉ là càng  sắc mặt càng khó coi.
Bàn tay nắm chén sứ đến trắng bệch, nghĩ , bà cũng  rằng lý lẽ của   thể biện minh .
 hiện trạng của Diệp gia, nhất định  bấu víu  một cái gì đó để mở  một con đường sống.
" cha con  liệt, dù  cũng là vì chuyện liên quan đến Tống gia mà thành  nông nỗi ,  thì việc sắp xếp công việc cho  hai  đáng là gì ?"
Mẹ Diệp  con gái  một trận  ấm ức  đau khổ, cuối cùng nước mắt cố nén bấy lâu bỗng chốc vỡ òa.
Ông Diệp  liệt, hai vợ chồng thằng cả  chuyển xuống nông trường, bà  chăm sóc cháu trai cháu gái,   con cái   lời giày vò đến lòng   quá mệt mỏi.
Diệp Mạn Tinh    lường   cảnh tượng : "Mẹ..."
Cô tìm mãi mới thấy chiếc khăn tay trong phòng, đưa cho  Diệp lau nước mắt.
Còn vỗ về tấm lưng chờ bà bình tâm ,  lâu  mới : "Cha  thể khỏe ."
Gà Mái Leo Núi
Cô cảm nhận  sự căng thẳng sắp đến bờ vực sụp đổ của bà Diệp khi cha Diệp  liệt.
Diệp Mạn Tinh trời sinh  yêu thích tự do,  thích loại cảm xúc sắp sụp đổ , cô  cha Diệp  thể khỏe .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-16.html.]
Chỉ cần cô  thể mở   gian tùy , sẽ dùng bản thể cây đào nhỏ một giọt m.á.u cho ông , sẽ chữa  bệnh.
Bà Diệp choáng váng, giọng  the thé, đầy vẻ  tin nổi hỏi: "Ông  là  liệt... Con đang mơ ?"
Diệp Mạn Tinh cân nhắc một phen, cũng   quá khẳng định: "Văn Cảnh   trở về,   , chờ  về bên  sẽ đến bệnh viện quân đội hỏi thủ trưởng, xem chân cha  chuyển biến  . Dù  thì những bệnh viện lớn ở thủ đô, vẫn còn hy vọng."
“Mẹ cũng đừng lo lắng trong  thời gian    ai chăm sóc cha... Có con và  hai  phiên về thăm nom, chăm sóc ông , cho đến khi ông  khỏe mạnh mới thôi."
Giọng Diệp Mạn Tinh như  tiếp thêm sức mạnh, mềm mại hơn nhưng cũng ẩn chứa sự kiên quyết. Khóe mắt  Diệp bỗng nóng lên, nhưng bà nhanh chóng đè nén xúc động, giọng  vẫn sắc lạnh: "Con     lọt tai? Con gái  lấy chồng ,  thể trở về nhà mãi  ư? Anh hai con vẫn   công ăn việc , trong nhà lấy gì mà sống?"
Sau một hồi  lóc, giọng bà   khàn , nhưng vẫn lộ rõ sự dứt khoát: "Tinh Tinh ..., hôm nay  cũng  giấu con nữa. Tống Văn Cảnh nó  hề quý trọng con gái ,   lo liệu công việc cho  hai con thì thôi ."
Hoa Đào Tinh  đến đây, mặt mày biến sắc, trái tim đập thình thịch  yên. Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng,  bất chợt  Diệp thốt  một câu như tiếng sét đ.á.n.h ngang tai:
"Bây giờ con hãy chuẩn  ly hôn với nó ... Mấy ngày nay   tìm , họ  dù con  ly hôn   lấy ai  chăng nữa, họ vẫn sẵn lòng sắp xếp công việc cho  hai con đấy!"
Tống Văn Lâm  bước chân  nhà    một tin tức động trời: ...? Chuyện gì thế ? Hắn   thấy gì ?
Tại văn phòng chính ủy, vị chính ủy đau đầu  Tống Văn Cảnh đang  nghiêm trang trong phòng.
Ông     mấy lượt, giọng mang theo chút bất đắc dĩ: "Cậu  xem... Cái điều lệnh  , rõ ràng là do   chủ động  điều  về đấy,  mà   hết   đến  khác đắc tội với con gái họ, liệu   thể   lợi lộc gì ?"
"Cô hoa khôi Chu Gia Gia của đoàn văn công nọ nhan sắc thì xinh  rạng rỡ, chỉ là tính tình   kiêu căng một chút.    thật lòng yêu mến , đến nỗi   đổi  ít cái tính  ,  xem..." Chính ủy  gương mặt lạnh lùng, sắc bén của , giọng dịu  đôi chút: "Cậu  thể mềm mỏng hơn một chút , cứ nhất định   thẳng thừng như , để  cả bộ đội đều  chuyện?"
Tống Văn Cảnh  thẳng tắp trong phòng, đầu gần như chạm tới bóng đèn treo  trần,    chỉ kiên định đáp: "Báo cáo chính ủy,   kết hôn  ạ."
Chính ủy lặng  một lát: "    kết hôn.       cách hành xử khôn khéo hơn ? Cậu   đối phương  tầm ảnh hưởng lớn đến mức nào ?"
Khi ông  dứt lời,   giọng  lạnh như băng của Tống Văn Cảnh: "Thưa chính ủy. Chính vì đối phương  nhiều mối quan hệ,  tầm ảnh hưởng lớn trong bộ đội nên  mới  giải thích rõ ràng  chuyện."
"Nếu  giải thích rõ ràng,   vợ   điều về tùy quân, ai sẽ tin cô  trong sạch?" Tống Văn Cảnh  tiếp: "Trái tim  một nửa dành cho Tổ quốc, nửa còn   đủ rộng để dung chứa quá nhiều sự vụ, cũng  thể che chở cho quá nhiều !"