Diệp Mạn Tinh sững ,  thấy chất giọng trầm trầm, nén nén của : "Với tình hình gia đình em, chỉ khi  theo quân đội,  mới  thể bảo vệ em  chu đáo. Anh  Anh hai , chủ nhiệm ủy ban cách mạng Viên Cương vẫn thường xuyên tới nhà  phiền các em."
"Chẳng lẽ em  mang con của ,  về nhà  đẻ sống ?"
Người đàn ông ... (cô  thấy Tiểu Đào Hoa trong lòng   khúc khích, mười phần buồn ). Quả thực là cao thủ nắm bắt tâm lý  khác.
Chưa hết, cô còn thấy ánh mắt    chút ám chỉ khi  cô, như  ý hỏi: "Anh và chị dâu của em đều ở nông trường. Xét tình hình gia đình em, thật sự  khó để em yên   việc ở đó."
"Cho dù    chăng nữa, nếu chỉ dựa  những biện pháp thông thường thì e rằng cũng chẳng . Thậm chí còn  tốn  ít công sức mới  thể bình an trở về." Trong  cảnh thông thường, Tống Văn Cảnh sẽ  bao giờ dùng "kế sách"  với cô vợ bé bỏng của .
  là đàn ông.
Vợ   bỏ  , còn quan tâm đến cái thể diện quân tử  gì nữa?
Nực .
Gà Mái Leo Núi
Chờ đợi để   thành  độc  ?
Cứ tưởng vợ sẽ ngoan ngoãn đồng ý ký đơn kết hôn.
Nào ngờ, khi  rũ mắt  xuống,  thấy một đôi mắt trong suốt, ướt át, hệt như những chùm nho tươi mới bóc vỏ. Đôi mắt  trong đến độ khiến  chỉ  cúi xuống hôn một cái.
Tiểu Đào Hoa trong lòng cô lúc  tò mò  c.h.ế.t. Cô gái  quả thực  hỏi bằng sự tò mò chân thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-147.html.]
Giọng  mềm mại, uyển chuyển của cô vang lên, phảng phất như  móc câu , đầy vẻ mời gọi: "Anh Ba, nếu chúng  ly hôn,  còn ở bên  nữa, thì  sẽ  giúp em ?"
Tống Văn Cảnh  từng nghĩ tới, cô vợ bé bỏng   "đánh"  một đòn như .
Đôi mắt đen của  hàm chứa suy tư, quầng mắt đen kịt như mực, cặp mắt sâu thẳm lạnh lùng, cương nghị  tựa như một dòng nước xiết đang cuộn trào trong sâu thẳm. Anh thấy cổ họng  khô khốc, tim đập cũng bắt đầu loạn nhịp.
Đối diện với cô vợ bé nhỏ ,  bỗng thấy tim  đập rộn ràng hơn. Cô  dường như chẳng hề e sợ ,  còn dùng giọng  mềm mại  để khơi gợi những suy nghĩ sâu kín của . Quả thực, sức hấp dẫn  khiến   phát điên!
 cùng lúc đó,   càng thêm bất đắc dĩ. Rốt cuộc   trả lời cô vợ bé bỏng  thế nào, để cô   bỏ  mà  đây?
Trong lòng chồng chất trăm mối tơ vò, Tống Văn Cảnh dù là một quân nhân bảo vệ Tổ quốc, tính tình  cương trực, thẳng thắn,    dối lòng , càng  nỡ dối gạt vợ.
Sau một hồi im lặng, giọng  trầm ấm cất lên: "Sẽ  . Em là vợ của , dù gia đình em  gặp chuyện gì  nữa,  vẫn sẽ luôn ở bên em."
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng thường ngày nay ánh lên nét dịu dàng,  chăm chú  đôi mắt hạnh nhân trong veo và sống mũi thanh tú của vợ, ánh mắt quyến luyến  rời:
"Em chỉ cần  rằng, trái tim của  hơn nửa đều dành cho việc bảo vệ Tổ quốc, nửa còn  là để chở che cho em. Tình yêu và sự che chở  sẽ chẳng vì sự xa cách mà  đổi."
"Nếu  thể,  nguyện cho đôi mắt em mãi long lanh niềm vui, chẳng vương chút u sầu."
Diệp Mạn Tinh  xong, cứ thế ngắm  gương mặt cương nghị của  đàn ông, trong lòng trỗi dậy bao nhiêu suy tư.