"Đã  cùng với chú nhỏ."
Ong ong ong.
Toàn bộ đầu óc Tống Văn Lâm nổ tung, trong lòng chỉ  một cảm giác duy nhất: phen   tiêu đời !
Sắc mặt của  trai giờ  đen sạm như mây đen vần vũ, nội tâm Tống Văn Lâm run lên bần bật.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của Tống Văn Cảnh lướt qua một cách hờ hững, giọng  lạnh nhạt khó tả, dường như    tay đ.á.n.h : "Cậu giỏi lắm..."
Đến cả bảo vệ chị dâu mà cũng  xong.
Anh trai chỉ nhàn nhạt  một câu, đáy lòng Tống Văn Lâm  lạnh toát, vội vàng chạy theo giải thích: "Anh ,  ruột của em ơi,   tại hai đứa nhóc  cứ đòi xông   chị dâu , em sợ chị dâu  va  đấy chứ."
Cậu  vốn nghĩ lời  sẽ chẳng  tác dụng gì,  ngờ đôi chân dài của  trai  dừng , đột nhiên  đầu  ,  , chính xác hơn là  hai đứa nhóc bên cạnh : "Hai đứa là Nữu Nữu, Tráng Tráng  ?"
Gà Mái Leo Núi
Nữu Nữu và Tráng Tráng sợ hãi đến mức c.h.ế.t khiếp.
Hai đứa nhỏ nén tiếng , thỏ thẻ đáp: "Dạ."
Tống Văn Cảnh gượng gạo nở một nụ  với hai đứa nhóc: "Chú là chú nhỏ của hai đứa đây."
Hả???
Chú nhỏ?
"Ui ui ui, đau quá,    trai     ,   chút gì gọi là kính già yêu trẻ  !" Tống Văn Cảnh  phía , còn ông già   túm  bên cạnh vẫn cứ rên la ầm ĩ, gần như mắng   còn  thể thống gì.
Tống Văn Cảnh chẳng thèm để ý đến ông , coi ông  như  khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-131.html.]
Ông lão  tức giận gần c.h.ế.t, la hét đòi  báo công an.
Tống Văn Cảnh liền đáp  một câu: "Được thôi, nhưng  là quân nhân, lát nữa  sẽ đưa ông đến đồn báo án. Bây giờ  chỉ  hỏi ông, ông lén lút dòm ngó nhà họ Diệp  gì?" Trong thời đại , ở bên ngoài lén lút  trộm nhà của xã viên,  còn là   quen , chẳng khác gì kẻ trộm cắp cả.
Ông lão tóc trắng     là trộm, tức đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Cậu  cái gì đấy,  là quân nhân,   thể  năng hàm hồ, vu oan cho  khác như thế chứ?"
   cảnh giác quá mức, ông  gì cũng chẳng lọt tai, lời ông lão   cứ như gió thoảng mây bay. Ông cụ tóc bạc tức tối đến độ như con chuột  mèo vờn, dù  giãy giụa cách mấy cũng  thoát .
Thấy  mãi chẳng xong, hai mắt ông lão bỗng lóe lên một tia sáng  vụt tắt, đoạn  đám  họ một lượt  bất thần thốt  một câu: "À, hóa   theo đuổi một cô bé con cũng   ư? Thật đáng thương ..."
Nói tới đây, đồng chí thanh niên cao lớn lạ thường  cuối cùng cũng  đầu   ông.
Sắc mặt Tống Văn Cảnh trở nên căng thẳng tột độ,  rũ mắt  ông lão, đôi lông mày rậm gần như cau chặt  thành một khối.
Hai   đến  cửa nhà. Theo lý,  nên bước  .
Thế nhưng ông lão  quả thật quá đỗi đáng ngờ: về  phận, mục đích  nơi chốn ở , ông  đều nhất quyết giữ kín như bưng.
Cứ để ông   ngoài cửa mà  ngóng chuyện nhà họ Diệp như  thì thật chẳng  ho chút nào.
Anh định  tiên để em trai trông chừng ông lão,  bước sải dài một bước định   trong, nhưng   hai đứa nhỏ, một đứa  một đứa , vây lấy.
Tiếng trò chuyện từ trong nhà vọng  rõ mồn một, mà   nhắc tới  chính là .
Thế nên, Tống Văn Cảnh đành chịu,  thể  nhà ngay.
Trong căn nhà chính của gia đình họ Diệp, mấy  trong nhà đang tranh cãi xem ai sẽ là   đón .