Một đôi bàn tay rắn rỏi bỗng vươn , đặt đôi đũa  tay cô. Giọng  đàn ông trầm thấp, dịu dàng: "Em cứ ăn một chút  , lát nữa chúng    bộ  xa đấy."
Nói xong,  mới ngẩng đầu  về phía thím hai, sắc mặt thoáng chùng xuống: "Thím hai,  bếp chắc vẫn còn đó. Thím  thể cứ để  con   lo cho con dâu đang mang thai,  còn  phục vụ cả nhà thím nữa chứ?"
Lời lẽ của Tống Văn Cảnh quả thực quá thẳng thừng. Những lời   chỉ đơn thuần là chuyện bữa sáng, mà ẩn ý của  là:     bận rộn , bà  nấu mì cho con dâu đang mang thai,  cớ  nhà thím  cứ để    tất bật phục vụ như thế ?
Những lời lẽ  khiến thím hai ngượng chín mặt, bà  tức giận đến độ nghiến răng ken két. Sắc mặt chú hai,  nãy giờ vẫn  lặng thinh trong phòng,    tối sầm. Ông lạnh giọng : "Bà mà còn tiếp tục gây sự thì khỏi ăn cơm! Bà cứ  loạn như thế, là  ly hôn với   ?"
Thím hai ấm ức vô cùng, chỉ dám lẩm bẩm trong miệng chứ  dám cất lời.
 lúc ,  Tống  bưng  mấy bát mì sợi đơn giản hơn,  nhiều gia vị như của Diệp Mạn Tinh, và kèm theo một đĩa thịt xào ớt đỏ tươi – món ăn chỉ thường xuất hiện trong dịp Tết mà thôi.
Diệp Mạn Tinh khẽ mỉm , ngọt ngào cảm ơn  chồng: "Con cảm ơn . Chắc lương của bố cao lắm  nhỉ, nên sáng nay nhà  mới  ăn nhiều mì đến thế . Con thấy hạnh phúc quá  mất."
Từ trong căn phòng bên cạnh, vài tiếng  khúc khích vang lên.
Thím hai  chọc tức đến độ lòng giận như lửa đốt,  phát điên. Con yêu tinh đó chắc chắn đang cố ý, nó đang phản đòn  câu "chỉ gà mắng chó" chê bai nhà lớn keo kiệt của bà  lúc nãy đây mà.
  bà chị dâu (Mẹ Tống)   thể tiêu xài hoang phí đến  chứ? Bây giờ   dịp lễ  Tết gì, nào  nhà nào dám ăn sang như thế ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-122.html.]
Gà Mái Leo Núi
Ông cụ Tống nãy giờ vẫn im lặng, giờ mới  sang cháu dâu , giọng từ tốn: "Tinh Tinh, con cứ ăn nhiều , mặc kệ lời thím hai con . Con đang mang thai, ăn nhiều đồ ngon mới  cho em bé."
Nói xong, ông cụ  liếc  cha Tống và chú hai. Biểu cảm  gương mặt cha Tống vẫn  đổi, còn
Hàng lông mày của chú hai  gần như cau chặt  . Ông đưa mắt  con trai cả, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Con cái  trưởng thành,  gia đình riêng,  thích hợp ở chung một nhà lớn mãi .
Than ôi.
Rốt cuộc, ông vẫn để con trai   chịu đựng uất ức .
Sau khi thở dài, ông nội Tống hỏi Tống Văn Cảnh: "Văn Cảnh, vợ con đang mang thai,  thể  yếu ớt, con thật sự  đưa vợ theo đơn vị quân đội ?"
Tống Văn Cảnh đặt đũa xuống, lướt  một lượt những  trong phòng  mới   điều trong lòng: “Thưa ông, con  đưa Tinh Tinh đến quân đội, nhưng con  xin  giấy đăng ký kết hôn và  tất thủ tục đăng ký mới  thể đưa cô  theo cùng  ạ.”
Tống Văn Cảnh là   vai vế nhất trong  con cháu thế hệ , mỗi khi  cất lời, những  còn  dù đang bận ăn cũng đều dồn sự chú ý về phía .
Đặc biệt là thím hai,  khi  đến chuyện bên quân đội, tim bà  đập thình thịch, chỉ sợ cháu trai sẽ nghĩ cách tính sổ với .