"Văn... Văn Cảnh!"
Dì Hai vốn tính nhút nhát. Vừa  còn tỏ vẻ khoa trương, nhưng khi  thấy cháu trai  sừng sững  mặt, lập tức co rúm , vội vã biến mất  trong bóng đêm như một cái bóng.
Tống Văn Cảnh  tới bên cạnh , cúi  nhặt chiếc chậu sứ trắng  vỡ lên. Anh khẽ , giọng đầy quan tâm: "Mẹ ơi, giày của   ướt sũng cả . Mẹ mau   giày  kẻo cảm lạnh đó ạ."
Anh giục    đôi dép. Mẹ Tống nắm c.h.ặ.t t.a.y , vẻ mặt  mừng rỡ  kinh ngạc: “Văn Cảnh , con dâu thật sự m.a.n.g t.h.a.i ?”
Làm  mà  Tống  vui cho ?
Người  bảo con trai bà tài giỏi,  tương lai xán lạn, nhưng   bà   thương xót cho nó  cơ chứ?
Mỗi chiến công, mỗi tấm huân chương con trai bà mang về đều  đổi bằng m.á.u và nước mắt nơi chiến trường. Mỗi  nó    nhiệm vụ, bà     khi nào sẽ  còn  về?
Bà hiểu đó là bổn phận của một  lính Cụ Hồ.
Có một đứa trẻ trong nhà, dù cho  lính  chẳng may ngã xuống, thì gia đình vẫn còn một phần m.á.u thịt để nương tựa, để nhớ thương.
Mẹ Tống thương yêu con dâu đến  là bởi bà cũng từng là vợ lính, bà hiểu rõ nỗi vất vả, áp lực khi một  gánh vác việc nhà, đợi chồng nơi tiền tuyến chẳng hề dễ dàng.
Bà chỉ  cưng chiều con dâu hết lòng, cốt là để bù đắp cho những thiệt thòi mà con trai bà  thể gây .
Thấu hiểu tấm lòng của đấng sinh thành, Tống Văn Cảnh  thấy vẻ lo lắng và những giọt lệ chực trào trong ánh mắt , cổ họng  nghẹn , khản đặc : "Lát nữa con sẽ thưa chuyện kỹ càng với ,  cứ   dép  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-113.html.]
“Ấy chà!”
Mẹ Tống mừng đến mức như trẻ nhỏ, vội vàng xoay    đôi dép cũ.
Chỉ còn  một  dì hai  đó, đờ đẫn như   sét đ.á.n.h ngang tai, lẩm bẩm: “Thật ? Con dâu thật sự m.a.n.g t.h.a.i ư?” Tống Văn Cảnh liếc  dì hai một cái lạnh lùng  : “Dì hai, vợ cháu sức khỏe vốn   ,  lẽ sẽ  ở đây lâu dài. Dì cũng  tuổi , xin hãy tự bảo trọng  .”
Dì hai ngượng ngùng,  hổ vô cùng. Cháu trai đang bóng gió rằng dì chẳng  chút phong thái nào của một bậc trưởng bối  quan tâm con cháu.
Chỉ mấy lời ngắn gọn,   xoay  bỏ .
 trái tim dì hai vẫn đập thình thịch  ngừng. Dì   chắc cháu trai   chuyện đêm tân hôn   hạ thuốc,   dì cùng con gái dì  giăng bẫy hại   . Nếu thật sự , chỉ sợ cháu trai sẽ lột da xé thịt dì  mất.
Dì hai  dám giở trò gì nữa, vội vàng rút lui  trong bóng đêm, sợ rằng Tống Văn Cảnh sẽ  khó . Dì  sợ cháu trai còn hơn cả Diệp Mạn Tinh, đến mức cả đêm  tài nào chợp mắt.
Tống Văn Cảnh bước  phòng, thấy cô vợ bé nhỏ của   say giấc nồng, bèn  đ.á.n.h thức mà nhẹ nhàng đặt gói đồ xuống   lặng lẽ  ngoài,  tìm  Tống để  rõ chuyện cô mang thai.
Lúc  trong gian chính, ngọn đèn dầu vẫn lập lòe soi sáng. Tống Văn Cảnh tự nhủ,    đến lúc trong nhà nên lắp đặt điện  nhỉ?
Trước đây  bận rộn công việc nơi biên thùy, chẳng thể chu  việc nhà. Ngay cả với  vợ bé nhỏ ,  cũng  chăm sóc  vẹn .
Mẹ Tống vô cùng phấn khởi, mừng rỡ khôn xiết.
Gà Mái Leo Núi
Khi  xong đôi dép, bà mừng đến phát . Thế , bà  chợt nhận  điều gì đó bất thường:  con trai    ngay với cả nhà về chuyện con dâu  thai?