“Phải , với cái kiểu nhà quê, lẳng lơ như cô, Lục đoàn trưởng thể thật lòng để mắt đến chứ?”
“Cô chỉ xứng đáng là…”
“Xoạt!”
Chưa kịp hết câu, Tạ Thi Đình một cốc nước hất thẳng mặt.
“Tối ngày ăn bẩn thỉu, miệng mùi xú uế, giúp cô rửa sạch một chút!” Tống Đường thản nhiên .
Trong đoàn văn công, Tạ Thi Đình nổi tiếng là kẻ nịnh bợ Cố Mộng Vãn một cách lố lăng, còn với khác thì hống hách ngang ngược. Trước giờ cô từng mất mặt như thế .
Cô sững sờ vài giây, vung tay định tát Tống Đường một cú.
Tống Đường nhanh hơn, lập tức khóa chặt cổ tay cô , nhận lấy cốc nước Nguyễn Thanh Hoan đưa, tiếp tục dội hết lên mặt Tạ Thi Đình.
“Tạ Thi Đình, Tống Đường đầu óc bình thường, tay chân linh hoạt, tiền nhan sắc, thế mà cô bảo xui xẻo ?”
“Ngược , cô đầu óc hỏng, thần kinh yếu, mặt dày vô sỉ nịnh bợ , mới thật sự là xui xẻo đấy!”
“Đồ tiện nhân!”
Tống Đường kiêng nể chút nào, khiến Tạ Thi Đình tức đến mức run bần bật.
Cô vùng khỏi tay Tống Đường, định lao lên tát một trận cho hả giận, nhưng đúng lúc đó, la lớn: “Đội trưởng Lý tới !”
Hôm nay là cô khơi mào , nếu chuyện ầm lên, e là bản cũng chẳng gì . Cô đành nuốt cục tức xuống.
Tạ Thi Đình Phùng Oánh Oánh và Tống Thanh Yểu kéo qua một bên, nhưng vẫn đầu lườm Tống Đường với ánh mắt đầy độc ác.
“Một thứ đàn bà vứt bỏ, còn vẻ gì chứ?”
“Bên đang gấp rút chuẩn cưới xin, chừng đầy nửa tháng nữa, Lục đoàn trưởng sẽ rước cô về dinh thôi!”
“Những con nhà quê thô lỗ như , cả đời chẳng gì trong tay !”
“Thôi , Đình Đình, đừng nữa.”
Cố Mộng Vãn liếc Tạ Thi Đình, ánh mắt lạnh nhạt.
Cô vốn chẳng xen chuyện khác.
việc Lục Kim Yến sắp cưới khác là điều cô vô tình từ Tần Phó Tư lệnh và đúng là thật.
Sau một hồi do dự, cô vẫn mở lời với vẻ thương hại và kiêu kỳ:
“Đình Đình sai, Lục Kim Yến thực sự sắp cưới khác .”
“Tống Đường, nể tình chúng là đồng nghiệp, khuyên cô nên sớm lo đường lui cho .”
“Đường đường, đừng cô bậy!”
Nguyễn Thanh Hoan xưa nay luôn cảm thấy đầu óc Cố Mộng Vãn vấn đề, nên sợ Tống Đường cô tác động, liền kéo bạn chỗ khác.
“ từng Lục Thiếu Du , Lục thích . Không đời nào cưới khác !”
“Tin tùy cô.”
Cố Mộng Vãn hất cằm, giọng điệu lạnh lùng kiêu ngạo:
“Dù thì cũng nhắc nhở , còn tin là chuyện của cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-197-1.html.]
Nguyễn Thanh Hoan suýt nữa nhịn mà trợn trắng mắt.
Cô chẳng tin Cố Mộng Vãn lòng gì với Tống Đường !
Cô ôm lấy cánh tay Tống Đường, nhịn mà lầm bầm vài câu về Cố Mộng Vãn:
“Cô đúng là vấn đề, kiểu điển hình thấy ai sống hơn .”
“Đường Đường, dạy luyện động tác tiếp , đừng thèm để ý đến cô !”
Tống Đường cũng thấy Cố Mộng Vãn chẳng bình thường chút nào.
kỳ lạ , khi cô Lục Kim Yến sắp cưới khác, trong lòng cô dấy lên một cảm giác bất an mơ hồ.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Dù , cô đến mức vì mấy lời khiêu khích đó mà nghi ngờ tình cảm của Lục Kim Yến dành cho .
Tối thứ hai khi chia tay, từng công tác bốn, năm ngày.
Tính , lẽ tối nay hoặc ngày mai sẽ về.
Dù hoài nghi lo lắng, cô cũng gặp hỏi rõ ràng, chứ khác bịa chuyện lung lay!
Gần đây, Lục Thiếu Du buôn bán ở chợ đen kiếm khá nhiều tiền.
Chiều nay lúc đến đón Nguyễn Thanh Hoan tan , nhất quyết mời cả cô và Tống Đường cùng ăn ở nhà hàng quốc doanh.
Tống Đường vốn “bóng đèn”, chen giữa đôi tình nhân .
hai họ cứ lôi kéo mãi, cô đành chịu thua và cùng.
Tống Đường quý Nguyễn Thanh Hoan, đặc biệt hợp tính với Lục Thiếu Du.
Ba trò chuyện rôm rả, mãi hết chuyện.
Khi cô trở về khu nhà ở trong đại viện quân đội thì gần chín giờ tối.
Tưởng rằng giờ chắc ai nấy nghỉ, ngờ bước phòng khách thấy Tống Từ Nhung, Tần Tú Chi và… một cô gái lạ mặt đang đó.
Trên ghế sofa, cô gái rạng rỡ nổi bật, xinh vô cùng.
Đôi mắt, hàng mày của cô giống Cố Bảo Bảo đến tám, chín phần!
“Em là Tống Đường ? Chị tự giới thiệu nhé, chị là Thẩm Kiều, vui gặp em.”
Thì cô chính là Thẩm Kiều.
Hốc mắt Tống Đường lập tức cay xè.
Lúc đây, cô mới thực sự hiểu cụm từ “mềm yếu khiến động lòng” sức công phá đến nhường nào.
Trước giờ cô từng gặp Thẩm Kiều, nên rõ con thật của cô .
chỉ cần khuôn mặt là tim cô mềm nhũn, thậm chí bật đến nơi.
“Đường Đường, chị gọi em là Đường Đường ?”
Khi Thẩm Kiều mỉm rạng rỡ và vươn tay , Tống Đường như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Cô ôm chầm lấy Thẩm Kiều.
Cô bật thật to và hét lên: Tớ nhớ Cố Bảo Bảo nhiều lắm!
cô thể.
Nếu cô thế, chắc chắn sẽ dọa Thẩm Kiều sợ hãi, còn cho là vấn đề.
Cuối cùng, cô cố gắng kìm nén, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kiều mà thôi.
“ Đường Đường, chị mang quà cho em .”
Vừa , Thẩm Kiều lấy từ túi xách một chiếc hộp trang sức nhỏ xinh, tinh xảo.
“Đây là món quà chị mua trong du học nước ngoài, em thích .”