Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 457: --- Mãn Thành Hồng, Bị Bắt Rồi!
Cập nhật lúc: 2025-11-01 06:51:46
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một bữa tiệc cưới kéo dài đến tối mịt.
Cầm những món quà kỷ niệm và những bức ảnh chụp trong tiệc cưới, khách khứa đến vui vẻ, về cũng vui vẻ.
Trước khi về, Minh Đại bảo tùy ý chọn những bó hồng thích mang về nhà, còn cũng sai mang các con phố lớn của Kinh Thành để phát tán.
Hôm nay đúng là Lễ Thất Tịch, đường thiếu những đôi uyên ương, chẳng mấy chốc hoa phát hết.
Lễ Thất Tịch năm nay, cũng trở thành Lễ Thất Tịch lãng mạn nhất Kinh Thành.
Tây Thành, cửa khu tập thể cũ.
Phương Nhu cau mày cẩn thận dò dẫm những phiến đá lỏng lẻo mặt đất, chỉ sợ dẫm hụt, nước bùn bên b.ắ.n lên, bẩn giày cô.
Tiếng giày da dê cộp cộp vang lên. Mấy phụ nữ đang buôn chuyện cánh cửa lập tức dậy, bưng một chậu nước bẩn, đếm bước chân, khi tiếng bước chân đến gần cửa, hất nước bẩn trong chậu ngoài.
Phương Nhu chỉ lo xuống chân, để ý, nước bùn lẫn rau bẩn b.ắ.n , giày tất ướt hết, váy cũng dính đầy vết bùn.
Cơn giận bốc lên tức thì, đôi mắt sắc bén quét thẳng về phía phụ nữ đang cầm chậu cánh cửa: “Cô!!!”
Chưa đợi cô mắng gì, phía đối diện bắt đầu cợt xin : “Ối dào, vợ La Thành đấy , ngại quá, thấy cô tới, cô là sinh viên đại học chắc chấp nhặt với mấy bà phụ nữ chữ như chúng nhỉ?!”
Lời thật vô , nhưng thể phản bác, dù thì ở đây nhà nào cũng đổ nước như , chỉ là khi hất đều xem bên ngoài ai .
Phương Nhu hất nước, là do mấy cố ý.
Nghĩ đến mấy cãi vã đó, bản căn bản cãi cô , Phương Nhu hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo hếch cằm lên, xoay bỏ .
Đôi giày cao gót da dê vẫn cộp cộp vang lên, chỉ là tiếng trầm, còn trong trẻo như nữa.
Nén một bụng lửa giận, Phương Nhu chẳng bận tâm đến những vũng bùn khắp ngõ hẻm, nhanh chóng bước về nhà.
Vừa đến cửa nhà, liền thấy một bóng gầy gò đen nhẻm đang xổm giữa một đống đồ cũ lộn xộn.
Cô ghê tởm nhắm mắt , chút biểu cảm qua.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, La Thành vui mừng ngẩng đầu, thấy đúng là Phương Nhu về, cẩn thận nhặt bó hoa hồng ở cùng đống đồ lặt vặt, dậy đón.
Nhìn dáng vẻ cà nhắc, Phương Nhu cố kìm nén hết đến khác, lúc mới giấu vẻ ghê tởm trong mắt.
“Tiểu Nhu, chúc mừng Lễ Thất Tịch, hoa tặng em.”
Phương Nhu tan ca muộn, bỏ lỡ thời gian Đại Viên phát hoa hồng, vì vẫn chuyện .
Nhìn thấy những bông hồng đỏ vẫn còn tươi, tâm trạng cô hơn một chút, tuy vẫn chút biểu cảm, nhưng động tác nhận hoa dịu dàng hơn nhiều.
Mặc dù La Thành cả đời chẳng nên trò trống gì, cho đến bây giờ vẫn là một kẻ vô tích sự chỉ sửa xe đạp, nhưng tấm lòng dành cho cô thì tuyệt đối chân thành.
Sờ những cánh hoa hồng mềm mại, cô nhẹ nhàng : “Hoa hồng đắt lắm, tiêu hết tiền kiếm hôm nay ?”
La Thành tự hào dùng bàn tay thô ráp dính đầy dầu máy, móc từ túi một nắm tiền giấy nhàu nát: “Không , tất cả ở đây , những bông hoa tốn tiền!”
Không tốn tiền?!
Phương Nhu hỏi tiếng đầy nghi hoặc.
La Thành gãi đầu, chất phác trả lời: “Trên đường tặng, là chủ Đại Viên kết hôn, tặng hoa tươi khắp thành phố, để lan tỏa hạnh phúc.”
Nghe thấy tên Đại Viên, sắc mặt Phương Nhu lập tức tối sầm .
Cô chủ của Đại Viên là ai!
Bó hoa hồng vốn thích lúc trở nên cực kỳ đáng ghét, cô trực tiếp ném mặt La Thành.
“ chỉ đáng để tặng hoa cũ thôi ?!”
Lại còn là hoa Minh Đại dùng trong đám cưới!!
“La Thành, nếu cảm thấy xứng đáng để tặng hoa, thì đừng tặng!
Anh tặng thì thể giống một đàn ông mà tặng cái mới ! Chứ nhặt đồ cũ của khác!!”
La Thành hoa đập mắt, mãi mới mở mắt , ôm bó hoa hồng lúng túng Phương Nhu bỗng nhiên nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-457-man-thanh-hong-bi-bat-roi.html.]
“Đây là nhặt, là...” tặng.
Đối mặt với đôi mắt Phương Nhu đang bốc hỏa, La Thành vẫn nghẹn lời, dám tiếp.
Lại cái bộ dạng chịu trận nữa!!
Phương Nhu cảm thấy sắp nổ tung , một nữa nảy sinh ý nghĩ ly hôn.
nghĩ rằng thời điểm vẫn đến lúc La Thành phát đạt, nhỡ cô ly hôn, La Thành trở thành đại gia thì !
Hai đang giằng co ở đây, từ cửa nhà bên cạnh truyền đến tiếng chói tai.
Phương Nhu đầu, vặn chạm gương mặt hả hê của Liễu Yến Nhi: “Chậc chậc, Phương Nhu nhà cô cũng ngày nhận hoa cũ hả!”
Nghe thấy sự châm chọc trong giọng điệu của cô , Phương Nhu chịu thua kém mà đáp trả: “Hoa cũ thì , ít nhất còn hoa cũ để nhận!
Còn cô thì , Tề Chí Quân tặng cô ?!
Hôm nay cả thành phố đều phát hoa hồng, Tề Chí Quân thể nào nhận chứ?!”
La Thành lúc trở nên tinh ranh, lập tức gật đầu: “Nhận , nhận tận hai bó lận!”
Ngay lập tức, mặt đen là Liễu Yến Nhi, cô “phì phì” hai tiếng, nhổ vỏ hạt dưa trong miệng , xắn tay áo chạy trong sân.
Chẳng mấy chốc, bên trong truyền tiếng kêu đau của Tề Chí Quân và tiếng mắng c.h.ử.i của Liễu Yến.
La Thành lo lắng , vì Phương Nhu ở đó, dám qua khuyên can.
Phương Nhu như trút gánh nặng, mệt mỏi bước sân lộn xộn.
Những ngày như thế , bao giờ mới kết thúc đây!!
Buổi tối, Võ Chùy Chùy vẫn đúng giờ gọi Bạch Liên Hoa dậy.
Không vì gì khác, cô cũng quậy phòng tân hôn.
Một nhóm mò mẫm trong bóng tối, trốn cửa sổ tân phòng ở khu nhà chính.
Bạch Liên Hoa còn tâm cơ mang theo một cái chiêng đồng, định lúc quan trọng của cháu rể thì gõ một cái, để tỉnh táo.
Nhìn qua cửa sổ, căn phòng tối om, trộm, đôi vợ chồng trẻ còn ngại ngùng ghê.
Đợi mãi nửa ngày, vẫn động tĩnh gì, đúng lúc Bạch Liên Hoa nghi ngờ cháu rể vấn đề , lặng lẽ mở cửa sổ trong.
Kết quả là trống rỗng, trong phòng ai!!!
“A a a a a a!!!”
Mèo Dịch Truyện
Bạch Liên Hoa cảm thấy trêu đùa, tức giận kêu gào ầm ĩ, Võ Chùy Chùy thấy buồn , dỗ lừa đưa về phòng, ôn bản Dạ Khúc chim họa mi.
Ngay lúc đang chế giễu Cố Tư Niên gian xảo, hai như họ nghĩ tìm một nơi yên tĩnh để động phòng hoa chúc, mà đến núi phía Đại Viên.
Trong rừng hoang phía núi, Tiểu Mỹ sấp tảng đá một cách ưu tiên, Nhất Nhĩ đang cào cấu bốn quần áo rách rưới đất.
“Xoẹt xoẹt!”
Tiếng vải vóc xé rách quen thuộc vang lên, Cố Tư Niên dừng bước, liếc Minh Đại.
Minh Đại nghĩ đến những bên trong, khẽ ho một tiếng, .
Quả nhiên, Nhất Nhĩ gần như lột sạch quần áo của cả bốn .
Nhịn , Minh Đại đắp chăn cho bà cụ Tưởng đang hôn mê, khi tiêm cho bà một mũi, đặt bà gốc cây bên cạnh, lấy vải đen bọc Triệu Tuyết Doanh đang đất trong bộ đồ cắt xẻ táo bạo.
Lườm Nhất Nhĩ đang giơ chân lên ngọ nguậy định tiếp, vẫy Cố Tư Niên gần.
Nhìn hai đàn ông đất chướng mắt, Cố Tư Niên nhận lấy tấm ga trải giường Minh Đại đưa cho, bọc riêng cho từng .
Tương tự tiêm cho cháu trai của bà cụ Tưởng một mũi, đặt ở bên cạnh.
Cố Tư Niên đá đá Tưởng Mục Vân và Triệu Tuyết Doanh đang đất.