Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 452: --- Có việc rồi!! Ảnh
Cập nhật lúc: 2025-11-01 06:51:41
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùn lầy trong hố trơn hôi thối, những tên lính Nhật đào khỏi đó càng "thấm vị".
Liễu Đại Trụ ghét bỏ đá cái chân lấm bùn đang chắn đường sang một bên, đến bên cạnh đội trưởng dân quân đang cau mày.
"Lão Cao, cũng thấy chứ?!"
Đội trưởng Cao lạnh lùng đám lấm bùn đang rên rỉ đất, nhổ một bãi.
Mèo Dịch Truyện
"Nghe thấy , cái lũ ch.ó má ! ngay chúng nó cứ ở lì chịu là ý lành gì mà! Chuyện chúng thể quản , ông cho mượn xe kéo heo, nhân lúc chúng nó c.h.ế.t hẳn, đưa chúng về công xã, giao cho chuyên trách xử lý!"
Liễu Đại Trụ hỏi nhiều, sai đẩy xe của làng , giúp chất đống những lấm bùn, Kato tông bất tỉnh và Tanaka "tuổi xuân chim nhỏ một trở " lên chiếc xe lồng chuyên chở heo, chất chồng như núi.
Đợi hết, Liễu Đại Trụ ngọn núi Bắc Sơn yên tĩnh, trầm tư.
Bí thư Liễu vỗ vai ông: "Ông đang nghĩ gì ?!"
Liễu Đại Trụ mân mê cái tẩu t.h.u.ố.c trong tay: "Ông xem, những tên lính Nhật thứ gì nông nỗi ?!"
Bí thư Liễu gì, về phía vũng heo rừng núi.
Một lúc lâu , Liễu Đại Trụ hạ thấp giọng, thì thầm: "Hay là, tìm lão Oai dựng cho Bà Tiên Heo Rừng một cái bia ở núi ."
Bí thư Liễu im lặng một lát, hiếm khi phản bác, gật đầu.
Công xã Hồng Kỳ, đội trưởng dân quân chở một xe đầy những hôi thối đến bệnh viện công xã, khi giao những đó cho bác sĩ đang đan áo len, liền báo cho chủ nhiệm Vương của công xã.
Bác sĩ lâu bệnh nhân ghé thăm, thấy "ca lớn", là "ca lớn" mà quen thuộc nhất, liền phấn khởi bỏ sợi len xuống, dặn y tá lấy nước, còn thì vòng quanh chiếc xe mấy vòng, càng càng hào hứng.
"Ừm! Chính là mùi !"
"Ôi! Ca lớn, là ca lớn!!!"
Cuối cùng, mười ba tên lính Nhật thì mười hai tên tàn phế, một tên mất đồ,
Sau khi tin , Diêu Ngọc Lương lập tức liên hệ với Bộ Ngoại giao ở Kinh Thành, đưa Kato và đồng bọn .
Cuối cùng, bọn lính Nhật dùng ba dây chuyền sản xuất để chuộc Kato và đồng bọn về.
Câu chuyện về Cô Dâu Heo Rừng từ đó lan truyền trong giới bọn lính Nhật.
Sau khi rời Liễu Gia Loan, ngoài việc học, Minh Đại dồn hết tâm sức các đơn hàng của Hội chợ Canton.
Lô hàng đầu tiên, trong sự mong chờ tột độ của Hiệp hội Y học Cổ truyền Trung Quốc, theo tàu hàng vượt biển đến các quốc gia phương Tây.
Dựa danh tiếng tạo dựng từ của mặt nạ "Mỹ Nhân Sứ", kem nền dưỡng da nhân sâm thành công tầm mắt công chúng, chinh phục thị trường nước ngoài ngay lập tức.
Các đơn hàng ngừng bay về Hoa Quốc, tổng ngoại tệ các đơn hàng khiến hai nhân vật đầu ngành của Bộ Thương mại và Bộ Ngoại giao đích mặt chỉ đạo, rằng d.ư.ợ.c liệu Trung Quốc ưu tiên sử dụng cho Hiệp hội Y học Cổ truyền.
Nhân đà , Minh Đại thuận thế đẩy mạnh các sản phẩm d.ư.ợ.c mỹ phẩm khác, và sắp xếp các chuyên gia trang điểm đến các nước phương Tây mở lớp, truyền dạy kỹ thuật trang điểm kiểu mới.
Tại Mỹ, Tòa nhà Kemel, quầy triển lãm mỹ phẩm chật kín .
Phía quầy, một gương mặt trẻ tuổi phương Đông, dùng tiếng Anh chuẩn mực để giải thích các khuyết điểm khuôn mặt mẫu cho , thành thạo dùng cọ vẽ mặt mẫu.
Kỹ thuật trang điểm thần sầu, khiến những mặt liên tục kinh ngạc reo hò.
"Ồ ồ! Thật thần kỳ!!"
"Tà thuật phương Đông!!"
"Mua nó! Mua nó!!"
Linda Eric đỡ đám đông, cảnh tượng sôi nổi, cơn đau đầu của cô cũng giảm đáng kể.
Quả nhiên, hợp tác với "Bánh Bông Lan Nhỏ" là đúng đắn!
Bây giờ cô càng khẩn thiết mong cửa hàng xoa bóp của "Bánh Bông Lan Nhỏ" nhanh chóng mở !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-452-co-viec-roi-anh.html.]
Kinh Thành, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ trời, báo hiệu một năm sắp kết thúc và một năm mới sắp đến.
Anh Hai Tưởng đẩy xe từ Cục Dược phẩm , mặt đất đóng băng, kéo c.h.ặ.t t.a.y áo và chọn cách đẩy xe về nhà.
Dọc đường, ít cũng đang đẩy xe, đội gió lạnh vội vã về nhà, tuyết và gió phủ kín đầu.
“Tít tít~~ tít tít~~”
Tiếng còi xe buýt lớn đ.á.n.h thức những đang cúi đầu đẩy xe, nhường đường, chiếc xe buýt chở đầy những tiếng vui vẻ lướt qua.
“Ôi chao, cái thời buổi gì thế , chúng cán bộ thì đội gió tuyết đẩy xe về nhà, còn công nhân thì xe đưa đón, chẳng sợ gió mưa gì cả.”
“Có gì mà lạ, ông mấy công nhân đó lương bao nhiêu ? Một tháng một trăm năm mươi tệ đó!”
“Cái gì?! Nhiều thế á?! Thật giả ?!”
“Thật đó! Cháu gái thứ tư nhà dì ba của bà hai nhà đang ở nhà máy của Hiệp hội Đông y, cái gì mỹ phẩm , một tháng một trăm năm mươi tệ, còn nhiều hơn cả thu nhập của cả nhà luôn!!”
“ là như mà! hỏi xem, con gái ?! Con bé hạ hương về, tìm việc nào cả!”
“Thử xem , cái tổ xoa bóp gì đó đang cần tuyển , nhưng nước ngoài việc một thời gian, tiền lương hậu hĩnh lắm…”
“Đi nước ngoài á? Thế thì , con gái còn ở lấy chồng nữa chứ!”
“Ai bảo ông gả con gái , là cần nước ngoài nửa năm thôi, xong về, về là thăng chức tăng lương…”
“Vậy …”
Anh Hai Tưởng lặng lẽ lắng một lát, đưa tay lau khuôn mặt lẫn những vụn băng, tiếp tục đẩy xe .
Hôm nay là sinh nhật bảy mươi tuổi của ông cụ nhà họ Tưởng.
Nhìn cánh cổng đen kịt, Anh Hai Tưởng thở dài bất lực, đẩy xe nhà.
Khi nhà họ Tưởng sa sút, lễ mừng thọ của ông cụ còn náo nhiệt hơn bây giờ gấp trăm .
Sau khi nhà, cả đại gia đình cơ bản đều đang đợi và Anh Cả Tưởng về.
Hơi ấm từ lò sưởi trong phòng khách ập đến, những khớp xương cứng đờ suốt đường cuối cùng cũng thả lỏng.
Chị dâu hai Tưởng tới, giúp treo quần áo và mũ còn ẩm ướt lên, Anh Hai Tưởng theo xuống ghế sofa.
Trên chiếc ghế sofa rộng lớn, bốn cái đầu trọc lóc bóng loáng ánh đèn điện.
Dạo gần đây, khi cái tên Minh Đại nhắc đến thường xuyên trong nhiều dịp, khí trong nhà ngày càng trở nên nặng nề.
Anh Hai Tưởng Anh Ba đang râu ria xồm xoàm, cúi đầu rõ biểu cảm ở đối diện, cuối cùng cũng nhịn lên tiếng.
“Minh Đại chọn là một trong mười nhân vật kiệt xuất !”
Tưởng Mục Vân thấy cái tên đó, cơ thể cứng đờ một thoáng, nhưng vẫn cúi đầu gì.
Anh Cả Tưởng mỉa mai liếc , ôn hòa : “Đó là điều đứa trẻ nên . Đơn hàng ngoại tệ của Hiệp hội Đông y trong năm nay còn nhiều hơn cả các nhà máy lớn thông thường, còn cung cấp hàng trăm vị trí việc , giảm bớt áp lực cho thanh niên trí thức về thành phố.
Bây giờ Bộ Thương mại đang đợi cô bé nghiệp là sẽ ‘đào’ về ngay.”
Ông cụ Tưởng tủm tỉm lắng , gì, chỉ là nụ vô cùng chua chát.
Nếu đàn bà độc ác Triệu Tuyết Doanh vứt bỏ, một đứa trẻ xuất sắc như lớn lên trong nhà họ Tưởng, chắc chắn sẽ càng tỏa sáng rực rỡ hơn nữa!
Thật đáng tiếc.
Tưởng Mục Vân cúi đầu lặng lẽ lắng , trong đầu bắt đầu hồi tưởng Minh Đại bé bỏng khi còn là trẻ sơ sinh.
Đáng tiếc là nghĩ mãi, trong đầu vẫn chỉ hình ảnh của Triệu Tư Tư lúc nhỏ.
Nghĩ đến bức ảnh mà Anh Cả đưa cho , đau khổ nhắm mắt .