Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 351: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-31 00:58:03
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cuộc thi của Cố Tư Niên và Bạch Liên Hoa, cuối cùng Bạch Liên Hoa thắng với một lợi thế mong manh.

 

"Ha ha ha! thắng !! Nguyện đ.á.n.h nguyện chịu! Không gọi là tiểu khoai tây nữa!!"

 

Cố Tư Niên qua loa gật đầu, cầm máy ảnh chụp Minh Đại đang giỏ dâu tây.

 

Bởi vì Cố Tư Niên đan cho Minh Đại một chiếc áo len màu trắng sữa, mềm mại và đáng yêu.

 

Thế nên, khi Cố Tư Niên hỏi Minh Đại kiểu mũ và khăn quàng cổ như thế nào, Minh Đại liền mô tả sơ qua kiểu mũ tai thỏ.

Mèo Dịch Truyện

 

Cố Tư Niên thật sự !

 

Mặc dù trong nhà g.i.ế.c ít thỏ, nhưng thỏ trắng ít, Cố Tư Niên gom góp lông từ nhiều con mới thành một chiếc mũ cho Minh Đại.

 

Không chỉ đôi mắt vô cùng chân thực, Cố Tư Niên còn dùng dây thép uốn thành hai chiếc tai thỏ to, thể tùy ý điều chỉnh góc độ theo sở thích.

 

Phía mũ, Cố Tư Niên còn đặc biệt thêm một cái đuôi thỏ tròn xoe, đó kết hợp với đôi găng tay và chiếc khăn quàng cổ cũng mềm mại kém, cả một bộ phối hợp khiến Minh Đại vô cùng yêu thích, liền mặc thử ngay.

 

Cố Tư Niên Minh Đại đồ xong, cả như sự đáng yêu của cô hóa giải!

 

Đây là tiên thỏ giáng trần đây mà!!

 

Đáng yêu quá trời!!

 

Anh lập tức xin máy ảnh từ Minh Đại, kéo cô chụp ảnh bụi dâu tây lò sưởi.

 

Nhìn những trái dâu tây đỏ mọng và Minh Đại đáng yêu như chú thỏ con trong ống kính, Cố Tư Niên đến toe toét.

 

Đánh cược ư?!

 

Đánh cược gì chứ?!

 

Có Minh Đại đáng yêu thế , thắng thua còn quan trọng nữa chứ?!!

 

Cạch cạch cạch!!

 

Bạch Liên Hoa tức c.h.ế.t vì thái độ qua loa của , đến tìm lý lẽ, nhưng chân nhúc nhích , đành lò sưởi vung tay la oai oái.

 

Cuối cùng là Võ Chùy Chùy chịu nổi khi thấy Tiểu Liên Hoa nhà bắt nạt, liền kêu đại ca giúp đỡ, khiêng hai giỏ dâu tây lên lò sưởi, tự mặc bộ ba món yêu thương do Tiểu Liên Hoa đan, nhờ Minh Đại giúp, chụp cho hai ít ảnh chung, lúc mới dỗ Tiểu Liên Hoa đang giận dỗi.

 

Bạch Liên Hoa vui , nhưng Cố Tư Niên thì vui!

 

“Minh Đại! cũng chụp ảnh chung với cô!”

 

Minh Đại cầm máy ảnh tay: “Được thì , nhưng ai chụp cho chúng cả?”

 

Bạch Liên Hoa thì chụp, nhưng chân tay tiện, còn Võ Chùy Chùy và Võ Đại Lôi thì .

 

Cố Tư Niên nghĩ một lát, cầm áo bông khoác lên Minh Đại: “Đi, ai sẽ chụp!”

 

Minh Đại kéo , vội vã chạy đến cửa thôn.

 

Minh Đại cửa thôn trống : “Người ?”

 

Cố Tư Niên về phía làng, an ủi: “Đợi chút, sắp đến ! ”

 

Ngay đó, tiếng vó ngựa và tiếng động cơ xe ầm ầm truyền đến.

 

“Đến !”

 

Minh Đại lập tức hiểu tìm ai để chụp ảnh.

 

Là xe chuyên dụng của Nhất Chi Nhĩ đến !

 

Chiếc xe con lảo đảo chạy đến, lốp xe bên ghế phụ nơi Nhất Chi Nhĩ sắp nó đè bẹp dí.

 

Trong xe, lũ trẻ líu lo, Nhất Chi Nhĩ gào rú oai oái, Giả Thông mặt cảm xúc.

 

Tiểu Mã Vương phát hiện hai ở cửa thôn , phi nước đại chạy tới.

 

Khi thấy Minh Đại, nó còn sửng sốt một chút, đôi mắt to tròn đầy vẻ nghi hoặc, hai chân biến thành thỏ con ?!

 

Rồi Nhất Chi Nhĩ cũng thấy hai , kích động gầm lên một tiếng lớn với Giả Thông đang ở ghế lái.

 

“Áo ô!!”

 

Lũ trẻ ghế cũng theo đó mà “áo ô!!”

 

Giả Thông nhíu chặt mày, mặt mũi méo mó, ngừng lẩm bẩm trong lòng: “Nó là hổ!! Không đ.á.n.h !! Không đ.á.n.h !!”

 

Lau vội khuôn mặt ướt đẫm, đậu xe bên cạnh Cố Tư Niên và Minh Đại.

 

Đối diện với khuôn mặt cảm xúc của Giả Thông, Minh Đại thật sự chút ngượng ngùng.

 

Không còn cách nào khác, Nhất Chi Nhĩ cứ như thể nhắm Giả Thông , chỉ chăm chăm tìm một để quậy phá.

 

Đánh cũng đ.á.n.h , mắng cũng mắng , Nhất Chi Nhĩ cứ thế nhận định Giả Thông.

 

Chỉ cần Minh Đại và Cố Tư Niên để ý, nó lén lút tìm Giả Thông.

 

Có một nửa đêm nó mò đến văn phòng đội trưởng, đúng lúc Giả Thông nửa đêm vệ sinh quên khóa cửa, mà Nhất Chi Nhĩ mở cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-351.html.]

 

Thế là nó mò , cạnh Giả Thông ngủ một đêm.

 

Sáng hôm , tiếng hét của đồng chí Tiểu Giả vang vọng khắp cả thôn.

 

Lúc , đồng chí Tiểu Giả yếu ớt như , cô thật sự tiện phiền nữa.

 

tiện, nhưng Cố Tư Niên thì tiện quá chứ!

 

“Đồng chí Giả, chụp ảnh ?”

 

Giả Thông chiếc máy ảnh trong tay , nhãn cầu động đậy: “Không !”

 

Cố Tư Niên: “Ồ, ? dạy .”

 

Giả Thông cảnh giác : “ học!”

 

Cố Tư Niên trực tiếp kéo cửa xe: “Anh mà.”

 

Giả Thông điên cuồng lắc đầu: “Không, một chút cũng !”

 

Cố Tư Niên trực tiếp “mời” ngoài: “Đừng ngại, lát nữa cũng chụp cho hai tấm, kỷ niệm về cuộc sống tươi ở Liễu Gia Loan!”

 

Giả Thông nhấc , giây phút đặt xuống đất, “oa” một tiếng nức nở.

 

“Oa! Hai quá đáng quá! Sao cứ nhắm mà bắt nạt chứ!”

 

Hổ bắt nạt đành! Sao cũng bắt nạt chứ!“”

 

“Cuộc sống tươi ở Liễu Gia Loan? Mấy thấy cuộc sống của tươi lắm ?!!”

 

“Huhu!! Mẹ ơi! Con về nhà!!”

 

Nhất Chi Nhĩ tiếng của ồn, kéo cửa xe xuống, sáp đến mặt , gào lên một tiếng.

 

“Oa~~~~ gặt!!”

 

Tiếng của Giả Thông chợt ngừng , những giọt nước mắt to như hạt đậu chảy dài, càng thêm tủi !!

 

Cố Tư Niên mặt dính đầy nước mũi nước mắt, ghét bỏ : “Thôi , đừng nữa, giúp chúng chụp ảnh, sẽ bảo Nhất Chi Nhĩ đừng tìm để xe nữa.”

 

Giả Thông nghi ngờ : “Anh chắc nó thể lời ?”

 

Cố Tư Niên gật đầu, vươn tay về phía Nhất Chi Nhĩ đang chân , Nhất Chi Nhĩ lập tức lon ton chạy đến, dáng vẻ nịnh hót nhỏ bé khiến Giả Thông trong lòng khó chịu vô cùng.

 

Dưới sự đảm bảo liên tục của Cố Tư Niên, Giả Thông bán tín bán nghi nhận lấy máy ảnh.

 

Minh Đại lo lắng Giả Thông đang chút kích động, kéo Cố Tư Niên nhỏ: “Anh lừa như lắm ?”

 

Cố Tư Niên đáp: “Không lừa , ông Cát ngày mai về tỉnh, cũng theo, thì cần lái xe cho Nhất Chi Nhĩ nữa, đây coi là lừa đúng ?”

 

Minh Đại , Giả Thông đang vui vẻ, chạm mũi gì.

 

Với "củ cà rốt" của Cố Tư Niên treo mặt, Giả Thông chụp ảnh cực kỳ nhiệt tình, chỉ giúp chỉnh động tác, mà còn đổi góc độ, chuyển đổi phông nền, chụp một hồi còn chụp đến nghiện.

 

Minh Đại cũng vui, kéo Cố Tư Niên khắp các ngóc ngách trong thôn để chụp ảnh.

 

Khi chụp đến chân núi, đầu mũi Minh Đại cảm thấy lạnh buốt, cô ngẩng đầu lên, một bông tuyết sáu cánh trong suốt rơi hàng mi khẽ rung của cô.

 

Trận tuyết đầu mùa đến muộn màng tới !

 

“Cố Tư Niên! Trận tuyết đầu mùa mà mong đợi cuối cùng cũng đến !”

 

Cố Tư Niên ngây nụ vui tươi của Minh Đại trong cảnh tuyết trắng xóa.

 

Điều mong đợi bao giờ là tuyết, mà là cùng ngắm tuyết.

 

“Minh Đại, tuyết rơi , dậy thôi.”

 

Minh Đại ngẩn một chút, đáp: “Dậy , cơm ăn.”

 

Giữa trời đất tuyết phủ mờ ảo, hai mỉm , ánh mắt giao hòa, trong em , trong em.

 

Cạch cạch cạch!

 

Giả Thông hai như tranh trong ống kính, lòng buồn rười rượi.

 

Cái tình yêu ngọt ngào , bao giờ mới đến lượt đây?

 

Thôi, tập trung chụp ảnh !

 

Nhất Chi Nhĩ lập tức cái m.ô.n.g nhô lên của thu hút, một cú lao vút, “ào” một tiếng cắn!

 

“Á á á! Buông buông !! Cắn thịt !”

 

“Cố thanh niên trí thức!! Đừng nữa!! Cứu mạng!”

 

“Có ai quản ! Hổ ăn thịt !!”

 

Cố Tư Niên: Minh Đại quá, hí hí!

 

 

Loading...