Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 345: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-30 13:06:57
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trở về nhà, thanh niên trí thức Cố và chiếc phích nước của
Hôm nay trời lạnh bất thường, những đến khám bệnh hầu như đều là trẻ con cảm cúm, ồn ào suốt cả buổi chiều, đến giờ rảnh rỗi, Minh Đại cảm thấy đầu vẫn còn ong ong.
Tiễn bệnh nhân cuối cùng , bắt đầu dọn dẹp, chuẩn tan ca về nhà.
Minh Đại gói một ít t.h.u.ố.c phòng cảm cúm, chia cho Phan Tiểu Tứ và Hoàng Đại Liên, bảo hai mang về nhà nấu uống, để phòng cảm.
Hoàng Đại Liên bĩu môi khi nắm gói t.h.u.ố.c trong tay: "Cứ nghĩ đến việc về nhà thấy cái mặt như trái khổ qua của Châu Phan Đệ là về !"
Minh Đại khuyên cô: "Chị để ý đến chị là mà? Dù chị cũng dám chọc chị."
Hoàng Đại Liên ghế thở dài: "Con cóc ghẻ c.ắ.n nhưng nó ghê tởm, nếu nể mặt thằng thứ hai, hôm nay thật sự thể đ.á.n.h c.h.ế.t chị !"
Minh Đại nghĩ một lát: "Nếu chị nỡ xa con, thì cứ qua nhà ngủ , dù nhà cũng chỉ một , bao giờ chị hết giận thì hẵng về."
Chị Hoàng mắt sáng rỡ, định đồng ý, thì tiếng bước chân lạch bạch của trẻ con truyền đến từ cửa.
Cẩu Đản vén rèm cửa, mặt đầy phấn khích : "Mẹ! Mau về nhà! Bố về !!"
Hoàng Đại Liên thấy con trai út trán đầy mồ hôi, sợ nó cảm lạnh, định mắng, con xong thì lập tức trợn tròn mắt: "Gì?! Bố con về ?! Sao thấy tiếng xe tải nào hết ?!"
Cẩu Đản hào hứng khoa tay múa chân: "Bọn họ xe ngựa của ông ba về đó!
Mẹ ơi, bố bảo con gọi về nhà, bố mua cho cái khăn đội đầu mới, đó còn hoa nữa, lắm luôn!!"
Chị Hoàng lập tức tươi như hoa, định theo con trai, nhớ vẫn đang trong giờ , liền trông mong Minh Đại.
Cái dáng vẻ nóng lòng về nhà , cứ như thể nãy còn giận dỗi về nhà là chị .
Minh Đại gật đầu: "Chị dâu cứ về nhà , ngày mai mang khăn đội đầu đến, cho chúng xem thử, xem khăn đội đầu hoa thì trông như thế nào!"
Hoàng Đại Liên lập tức ngượng ngùng, hề hề hai tiếng, kéo con trai chạy .
Tốc độ nhanh đến nỗi Cẩu Đản còn theo kịp, ngừng gọi nó chậm .
Phan Tiểu Tứ gói t.h.u.ố.c còn bàn, vội vàng đuổi theo, thoáng cái thấy .
Cô bé trợn mắt há hốc mồm : "Cái khăn đội đầu chắc lắm nhỉ, chị dâu chạy nhanh quá!"
Minh Đại: .........
"Em nghĩ là chị thật sự vì xem khăn đội đầu nên mới vội về nhà đấy chứ?"
Phan Tiểu Tứ xách gói t.h.u.ố.c trở , ngơ ngác cô: "Vậy thì là vì cái gì ạ?"
Minh Đại thở dài, xót xa cho đối tượng tương lai của cô học trò ngốc nghếch, dùng bao nhiêu sức lực mới thể khai sáng cho Phan Tiểu Tứ đây.
Đang suy nghĩ, rèm cửa vén lên.
Minh Đại Liễu Lai Phát với hai má đỏ bừng vì lạnh, nghĩ bụng, đây là Tào Tháo, Tào Tháo đến ?
"Lai Phát, em đến đây?"
Liễu Lai Phát : "Chị Tiểu Tứ, mùa đông trời tối sớm, lát nữa thể còn tuyết rơi, em sợ đường an , nên bảo em đưa chị về nhà."
Phan Tiểu Tứ mặt đầy dấu hỏi: "Không an ạ? em đường đêm giữa hai làng hàng ngày, quen mà?"
Liễu Lai Phát cũng ngẩn : " nhỉ!"
Minh Đại: .........
Thôi , đây cũng là một chậm hiểu!
Minh Đại chia gói t.h.u.ố.c bàn cho hai : "Được , mỗi một phần cầm lấy.
Vì chị Hoàng thế, Lai Phát cứ đưa Tiểu Tứ về .
Cũng là sơ suất , một con gái đêm quả thật an , thôi thế nhé, trời lạnh lắm, về sớm ."
Phan Tiểu Tứ nụ mặt Minh Đại, luôn cảm thấy gì đó kỳ lạ, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu, ôm gói t.h.u.ố.c theo Liễu Lai Phát.
Tiễn một cặp, một cặp, phòng y tế trống rỗng, Minh Đại cũng nán thêm, cô thu dọn đồ đạc, dậy khóa cửa, định về nhà.
Vừa đặt tay lên ổ khóa cửa, phía truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Lại là ai nữa đây?!
lúc Minh Đại đang cảm thán phòng y tế tối nay thật là náo nhiệt, thì một giọng vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-345.html.]
"Minh Đại!"
Cô đột ngột , trực tiếp nhào một lồng n.g.ự.c nóng bỏng.
Cố Tư Niên thở hổn hển ôm chặt cô gái ngày đêm mong nhớ lòng, sức lực ôm chặt đến mức dường như khảm cô cơ thể .
Minh Đại ngẩn lồng n.g.ự.c đang phập phồng nhanh chóng mặt, bên tai là tiếng tim đập thình thịch dữ dội.
"Minh Đại! Anh về !"
Mãi đến khi giọng của Cố Tư Niên vang lên nữa, Minh Đại mới phản ứng .
Cố Tư Niên về !
Đột nhiên, một nỗi tủi tên trào dâng trong lòng, cô mắt đỏ hoe ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt cháy bỏng của Cố Tư Niên.
"Cố Tư Niên, về chậm thế!"
Nhìn thấy sự tủi và sợ hãi trong mắt cô, Cố Tư Niên cảm thấy trái tim như vỡ .
"Anh xin , Minh Đại, là về muộn ."
Minh Đại thấy vẻ mệt mỏi đầy mắt , sờ cằm đầy râu lún phún của , nhẹ nhàng lắc đầu, chắc chắn hề chần chừ, kết thúc nhiệm vụ là chạy về ngay.
"Nhiệm vụ thuận lợi ? Anh thương ?"
Cố Tư Niên tránh vùng râu lún phún, dùng má cọ nhẹ tay cô: "Rất thuận lợi, thương nhẹ một chút, ảnh hưởng gì lớn, em cần lo."
Minh Đại sốt ruột: "Bị thương ở , cho em xem nào!"
Nói xong liền kéo áo .
Cố Tư Niên hít một lạnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang quấy phá của Minh Đại.
"Em đừng căng thẳng, thật sự là vết thương nhẹ thôi, chúng về nhà cho em xem ?"
Minh Đại cũng nhận đây là cửa phòng y tế, mặt cô chợt đỏ bừng, rút tay về.
Cố Tư Niên nắm chặt, khẽ ho một tiếng: "Minh Đại, chúng về nhà ."
Minh Đại nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Tư Niên nỡ nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại trong lòng bàn tay, đợi đến khi Minh Đại lườm , lúc đó mới buông tay.
Anh bước lên khóa cửa phòng y tế, đó mở túi hành lý chân Minh Đại, lấy một thứ.
Minh Đại tò mò , phát hiện đó là một chiếc mũ len màu đỏ.
Cố Tư Niên đội mũ lên đầu cô, một lúc, hài lòng gật đầu, kích thước vặn.
Minh Đại sờ lên kiểu đan jacquard hình trái tim quen thuộc mũ, ngẩng đầu : "Anh nhiệm vụ mà còn thời gian đan mũ ?"
Cố Tư Niên hề hề , gì, một tay xách hành lý, một tay nắm tay Minh Đại, về hướng nhà.
Minh Đại sờ chiếc mũ len mềm mại đầu, bàn tay đang nắm, từ từ nắm chặt .
Cố Tư Niên cảm nhận sự đổi trong lòng bàn tay, khóe môi đắc ý cong lên.
Hai vui vẻ nắm tay về nhà thì Liễu Lai Phát, đưa Phan Tiểu Tứ về, thấy rõ ràng.
Mèo Dịch Truyện
Lúc trời tối, Liễu Lai Phát rõ lắm, chỉ áng chừng cái bóng lưng cao lớn , cảm thấy đó chắc là thanh niên trí thức Cố về .
Thế là khi về nhà, kể chuyện cho chị Hoàng.
"Mẹ! Thanh niên trí thức Cố về !"
Chị Hoàng đang nhặt đậu thì tay khựng : "Thanh niên trí thức Cố về ?!"
Liễu Lai Phát giường sưởi ấm thoải mái thở dài: "Vâng, con đưa chị Tiểu Tứ về thì thấy! Thanh niên trí thức Cố chỉ về , mà còn mang cho thanh niên trí thức Minh một cái phích nước to tướng nữa!"
Chị Hoàng kỳ lạ : "Phích nước? Phích nước đều kích thước như ? Hơn nữa nhà Tiểu Minh mấy cái phích nước , thanh niên trí thức Cố còn mua phích nước gì?"
Liễu Lai Phát gãi gãi gáy: "Con ạ, chỉ thấy xách một cái, ừm, cái to, lẽ vì thế mà mua chăng?"
Chị Hoàng nghĩ , lắc đầu, sang hỏi chuyện đưa Phan Tiểu Tứ về nhà.
Còn bên khu thanh niên trí thức, thanh niên trí thức Cố và chiếc phích nước của cũng về đến nhà .