Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 258: Cẩm nang Vệ sinh, Bí mật ---
Cập nhật lúc: 2025-10-30 13:04:07
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Minh Đại thu vẻ mặt đùa giỡn, nghiêm túc gật đầu.
“Chuyện cô thể yên tâm, bảo mật thông tin và quyền riêng tư của bệnh nhân là nghĩa vụ của một bác sĩ.”
Điền Lệ gật đầu, cô vì , nhưng khi Minh Đại rằng b.ăn.g v.ệ si.nh và tampon đời là để phục vụ phụ nữ hơn, nâng cao chất lượng cuộc sống của phụ nữ, cô liền cảm thấy thể tin tưởng cô .
Trước đây, từng ai với cô những lời như , trong nhận thức của cô, việc hành kinh là một chuyện đáng hổ, sự tồn tại của b.ăn.g v.ệ si.nh cũng chỉ để che giấu nỗi hổ .
“Bệnh nhân là lăng nhăng, cũng bao giờ chuyện bậy bạ! Chị là chị gái của .”
Minh Đại gật đầu, khuyến khích cô tiếp tục.
Mắt Điền Lệ đỏ hoe, Minh Đại: “Chị gái là một tiểu thư khuê các đúng mực, giống ba hoa ồn ào, chị dịu dàng, trầm tĩnh, thích sách.
Chị chỉ lớn hơn vài tuổi, nhưng trưởng thành, khi mất, chị luôn chăm sóc .
Năm ngoái chị đính hôn, hôn lễ định tháng Tám năm nay, sắp kết hôn , chị phát hiện…”
Điền Lệ c.ắ.n cắn môi, trông khó : “Chỗ đó mọc nhiều nốt nhỏ li ti, đỏ ngứa, giống…”
Nói đến đây, cô nổi nữa, bật nức nở.
“Chị gái dám bệnh viện, bố là nhân vật tiếng tăm ở Kinh Thành, nhỡ chị nhận , để con gái của Tổng giám đốc Cửa hàng Hữu Nghị đoan chính, mắc bệnh bẩn thì coi như xong.
Nhà cũng nữ trưởng bối nào khác, chị gái thật sự , đành với . Chị thà c.h.ế.t còn hơn để khác chị mắc căn bệnh !
, bác sĩ Minh, chị là đàng hoàng, ngày nào cũng ở bên chị , chị từng bất cứ chuyện gì quá đáng.
Ngay cả Hưng Nghiệp, họ cũng chỉ nắm tay khi đính hôn, còn từng hôn nữa…
Chị cũng mọc thứ !”
Minh Đại đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, chút bất lực.
Đây chính là hậu quả của việc phổ cập vệ sinh đầy đủ.
“Được , đừng nữa, chị gái cô mắc bệnh bẩn .”
Điền Lệ đang đến tèm lem nước mũi ngẩng đầu lên: “Thật ?!”
Minh Đại gật đầu, đưa cho cô một tờ giấy.
Điền Lệ kịp lau nước mũi, vội hỏi: “Cô còn gặp chị , cô phán đoán ?”
Minh Đại hỏi cô : “Chị cô ngày nào cũng ở nhà ?”
Điền Lệ vội vàng gật đầu: “, chị ở nhà, chị một phòng riêng.”
Minh Đại gật đầu: “Vậy thì vấn đề gì. Chị cô tự ở nhà, đời sống riêng tư lành mạnh, đủ điều kiện để nhiễm bệnh, nên cơ bản thể loại trừ khả năng mắc bệnh bẩn.”
Điền Lệ xong, .
“Ôi ôi! Sợ c.h.ế.t mất! Không thì , thì !”
Minh Đại cô vẻ ghét bỏ, nước mũi chảy cả .
Đợi cô xong, Minh Đại : “Tình trạng của chị cô chắc vấn đề lớn, thể là do trong kỳ kinh nguyệt, b.ăn.g v.ệ si.nh quá dày, bí nóng, cộng thêm ẩm ướt mà thôi.”
Điền Lệ gật đầu: “ đúng đúng! Chị đặc biệt sợ rò rỉ, dùng b.ăn.g v.ệ si.nh cảm thấy an , còn lót thêm giấy vệ sinh thô nữa.”
Minh Đại thở dài, đây chính là cái hại của việc , nhiều chuyện, vai trò bố thể đảm đương , con gái của tổng giám đốc cũng .
“Cố gắng đừng dùng giấy vệ sinh thô, b.ăn.g v.ệ si.nh thường xuyên, vài tiếng một , đặc biệt là khi nhiều.”
Điền Lệ gật đầu: “Thì là , chị thích sách, thường xem một mạch cả ngày, hề di chuyển.”
Minh Đại gật đầu: “Rất thể là nguyên nhân , chỉ cần giữ khô ráo và vệ sinh sạch sẽ, giặt quần áo thường xuyên là . Tốt nhất vẫn nên để chị cô đến khám một để xác định vấn đề nào khác.”
Điền Lệ trừng mắt: “Còn đến khám nữa ?”
Minh Đại nghiêm khắc phê bình cô : “Khám bệnh gì mà hổ? Trước mặt bác sĩ, bệnh nhân phân biệt nam nữ, ? Dù cô cởi hết mặt , cũng chỉ thấy một cơ thể bao gồm da thịt, xương cốt mà thôi, hiểu ?”
Điền Lệ ngoan ngoãn gật đầu: “Hiểu ạ.”
Minh Đại dậy, trở về phòng lấy một hộp t.h.u.ố.c mỡ .
“Không đến cũng , thử dùng cái . Nếu đỡ thì nhất định đến khám, đừng kéo dài, và cũng đừng tự ý dùng các loại t.h.u.ố.c linh tinh khác.”
Điền Lệ đón lấy, ơn với cô: “Bác sĩ Minh, bao nhiêu tiền ạ?”
Minh Đại phất tay: “Cái đắt, cần trả .”
Điền Lệ cũng khách sáo, cất kỹ t.h.u.ố.c mỡ, lau sạch mặt, vội vã cáo từ.
“Bác sĩ Minh, cảm ơn cô nhé! về đây, báo tin vui cho chị !”
Minh Đại mỉm gật đầu: “Đi !”
Đợi cô rời , Minh Đại đóng cửa , trở gian.
Nằm chiếc ghế dài trong sân, Minh Đại suy nghĩ lâu.
Thật , khi còn ở Liễu Gia Loan, cô phát hiện rằng, trong thời đại , việc khám bệnh thực sự khó khăn, phụ nữ khám bệnh càng khó hơn.
Đặc biệt là các vấn đề về phụ khoa, đều cố gắng chịu đựng, chịu đựng nổi đến lúc khám thì bệnh nhỏ thể phát triển thành bệnh lớn.
Tình trạng của chị gái Điền Lệ là hiếm.
Trong tâm trạng sợ hãi và tự ghê tởm bản , dễ xảy chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-258-cam-nang-ve-sinh-bi-mat.html.]
Nếu khác , các loại lời đồn thổi cũng thể bức tử .
Minh Đại vô cùng may mắn, từ nhỏ cô học nhiều kiến thức vệ sinh, cách tự bảo vệ và chăm sóc bản hơn.
Bây giờ, cô nghĩ liệu thể điều gì đó trong khả năng của cho các cô gái ở đây .
Sức lực của cô còn nhỏ, thể ngay lập tức thiện hệ thống y tế để việc khám bệnh còn là vấn đề nan giải, nhưng cô thể gì đó để truyền bá kiến thức vệ sinh sức khỏe cho phụ nữ, ít nhất, một cuốn cẩm nang khoa học là thể.
Nghĩ là !
Thế là, thời gian tiếp theo, Minh Đại ngoài mua sắm nữa mà ở nhà vẽ vẽ.
Điều cũng khiến nhà họ Triệu canh gác ở trạm xe buýt mấy ngày đều công cốc.
Triệu Bằng Trình đợi ở trạm xe buýt cả ngày, nóng đến đầy mồ hôi hôi hám, về đến nhà thì mặt mày âm u.
Triệu Tình Tình nhỏ nhẹ gọi một tiếng bố, cũng thèm để ý.
Triệu lão thái tiếng liền , sắc mặt , canh , thở dài, lấy nước tắm cho .
Đợi hai rời , Triệu Tình Tình ghế sofa mới hừ lạnh một tiếng, bày tỏ sự bất mãn của .
“Cạch.”
Cửa mở, một phụ nữ xách theo túi lớn túi nhỏ, mặt mày tươi bước .
Triệu Tình Tình lập tức ủy khuất: “Mẹ! Bố ngoài , về đến nhà đầy mồ hôi hôi hám, con gọi mà ông còn thèm để ý đến con!”
Tiền Tiểu Quyên nheo mắt, đáp một tiếng, xuống ghế sofa.
Triệu Tình Tình thì lục lọi túi của phụ nữ: “Mẹ, may quần áo mới, của con?!”
Tiền Tiểu Quyên trừng mắt cô : “Con bé c.h.ế.t tiệt , may cho con hai cái váy, con quên ?”
Triệu Tình Tình bĩu môi: “Mẹ cũng may hai cái, ngăn cản may quần áo mới ?”
Tiền Tiểu Quyên cất quần áo , hỏi cô : “Bố con về nhà sắc mặt thế nào?”
Triệu Tình Tình liếc căn phòng: “Mặt mày đen sì về, bây giờ tắm .”
Trái tim Tiền Tiểu Quyên khẽ buông xuống: “Không tìm thấy thì , tìm thấy thì .”
Triệu Tình Tình nghi hoặc : “Mẹ, cái gì tìm thấy thì ạ?”
1. [Tiền Tiểu Quyên nhận lỡ lời, khẽ ho một tiếng, chuyển đề tài: “Không gì, con nhầm thôi. Mẹ gặp cô Cát , cô dạo con học nữa, chuyện gì ?”
Mắt Triệu Tình Tình lập tức đỏ hoe: “Tại ? Con đàn, đến đó chỉ để thôi , mấy ai quan tâm con cả!”
Tiền Tiểu Quyên ngượng: “Mẹ quên mất chứ ? Con yên tâm, lát nữa sẽ thư cho cô con, bảo cô gửi đàn về cho con.”
Triệu Tình Tình lập tức vui vẻ: “Thật ?! Vậy với cô con, gửi đàn cho con luôn , dù Tưởng Tư Tư cũng thích kéo vĩ cầm!”
Tiền Tiểu Quyên đáp: “Được , thế con hài lòng chứ?”
Hai con đều vui vẻ.
Triệu lão thái xách ấm nước nóng , cau mày: “Tình Tình, đàn vĩ cầm là của chị con, con dùng tạm thì , đòi tặng cho con?”
Triệu Tình Tình dỗ dành xong lập tức vui, bĩu môi .
Tiền Tiểu Quyên cũng cô thất vọng, tủm tỉm chồng: “Vẫn là đúng, đó đúng là cây đàn của Tư Tư, thể cho Tình Tình chứ?”
Triệu Tình Tình sốt ruột: “Mẹ?!”
Tiền Tiểu Quyên trừng mắt cô , hiệu cô đừng loạn.
Mèo Dịch Truyện
Triệu lão thái định gật đầu, câu tiếp theo của Tiền Tiểu Quyên lập tức khiến bà nghẹn họng thở nổi.
“Vậy thì, để Tuyết Oánh mua cho Tình Tình một cái nữa là . Tuyết Oánh sẽ đối xử với Tình Tình và Tư Tư công bằng như , Tư Tư cái gì, Tình Tình thể chứ?”
Bà tủm tỉm Triệu lão thái: “Mẹ, đúng ?”
Triệu lão thái con dâu đang dịu dàng mặt, mắng cũng , mắng cũng xong, cuối cùng tức đến nửa c.h.ế.t, lủi thủi chạy bếp.
Triệu Tình Tình sùng bái : “Mẹ, giỏi quá! Mẹ của bạn con ai cũng sợ bà nội các bạn , còn nhà là bà nội sợ !”
Tiền Tiểu Quyên khẽ hừ một tiếng: “Đó là, cũng xem con là ai?!”
Đôi mắt Triệu Tình Tình đảo một vòng: “Mẹ, bố con ngày nào cũng ngoài gì thế? Bỏ cả .”
Tiền Tiểu Quyên xách mấy túi lớn túi bé dậy: “Chuyện lớn, con nít đừng xen .”
Triệu Tình Tình theo cô nhà: “Mẹ, những khác trong nhà thiên vị Tưởng Tư Tư, chỉ là đối xử với con nhất, cho con !”
Tiền Tiểu Quyên cô bé quấn còn cách nào khác, mắng cô một câu, đóng cửa .
Trở về, hai con giường.
Tiền Tiểu Quyên Triệu Tình Tình: “Thoáng cái con mười tám , là lớn , cũng là lúc để con sự thật.”
Triệu Tình Tình ngơ ngác: “Biết gì ạ?”
Tiền Tiểu Quyên khinh thường mở lời: “Biết vì con bao nhiêu năm nay, việc, ngày nào gì thì , mua gì thì mua, mà bà nội con dám hó hé một tiếng ?”
Triệu Tình Tình lắc đầu: “Con .”
Tiền Tiểu Quyên thần bí: “Vì là, một bí mật khiến bà nội và bố con sợ hãi.”
“Bí mật gì?!”