Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 221: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:34:30
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ba Dì và Bốn Cậu

 

Mèo Dịch Truyện

Chu Tư Niên ngủ một giấc đến tận ngày hôm , Minh Đại thấy , yên tâm đến phòng y tế.

 

Buổi trưa trở về, cô thấy đang thẫn thờ bậc đá cửa biệt thự, Tiểu Mi Mi theo sát cuộn tròn chân , phơi nắng.

 

"Anh tỉnh ? Cảm thấy thế nào?"

 

Chu Tư Niên ngẩng đầu lên, lộ đôi mắt sưng đỏ.

 

Minh Đại lúc mới nhận , , mắt sưng đến mức hình dạng gì.

 

"Sao ? Chỗ nào khỏe ?"

 

Anh bao lâu !

 

Chu Tư Niên lắc đầu, nước mắt rơi xuống: "Minh Đại, sư phụ c.h.ế.t , còn sư phụ nữa."

 

Minh Đại giọng nghẹn ngào, chút đau lòng, tới, xuống bên cạnh .

 

"Anh nhớ ?"

 

Chu Tư Niên hít hít mũi: "Nhớ sư phụ , nhóm trưởng cứu chính là sư phụ , Cố Minh Nghĩa! báo thù cho sư phụ!!"

 

Minh Đại : "Chu Tư Niên, ông chú Ngụy , con hổ thương lúc đó đ.á.n.h c.h.ế.t , ..."

 

Chu Tư Niên mắt đỏ hoe lắc đầu: "Con hổ tự nó đến, khi chúng lên bờ, sư phụ cố ý tránh những khu vực hổ dễ xuất hiện, chúng một lúc mới phát hiện hổ!

 

Con hổ đ.á.n.h trọng thương phát điên, nên mới đuổi theo chúng ngừng!"

 

Minh Đại kinh ngạc : "Anh chắc chắn chứ? Ông chú Ngụy ai thời gian và địa điểm các về nước, khi nào nhớ nhầm ?"

 

Chu Tư Niên kiên quyết gật đầu: " chắc chắn! Khi con hổ đến, bụng nó vết thương do s.ú.n.g bắn, sư phụ và chạy trốn về đây, s.ú.n.g vứt từ lâu , thể nào là chúng bắn!

 

nhớ rõ, lẽ chúng sắp qua biên giới , chính là con hổ đột nhiên xuất hiện ép chúng trở !

 

và sư phụ kiệt sức, sư phụ còn đang sốt cao, lẽ chúng cứu , ngờ..."

 

Trong mắt tràn đầy bi thương, bất lực Minh Đại: "Chúng thật sự còn sức lực nữa, sư phụ và đều cào, ông buộc gói đồ lên , bảo chạy về phía biên giới, còn thì chặn con hổ ."

 

" , ông mắng , nguyền rủa chính , nếu mang tài liệu về, ông đó cả đời cũng yên. "

 

" chạy, bỏ ông mà chạy, ông kêu thảm, dám đầu ."

 

Minh Đại nhịn nghiêng ôm lấy , đây mới là nguyên nhân cơ bản khiến Chu Tư Niên sợ hãi, sợ hổ, mà là cảm giác tội cứu sư phụ, mà chọn cách bỏ chạy.

 

"Chu Tư Niên, sư phụ hy vọng mang tài liệu về, chính là hy vọng, thể sống sót."

 

Một cái ôm khiến sự kiên cường của Chu Tư Niên sụp đổ, lặng lẽ ôm Minh Đại, kìm .

 

Minh Đại thật hiểu .

 

Cô và Chu Tư Niên đều là những đứa trẻ nhiều tình thương cha , cô thì , vì bao giờ , sẽ tiếc nuối, nhưng quen thì sẽ đau lòng.

 

Chu Tư Niên thì khác, trong quá trình trưởng thành của , Cố Minh Nghĩa lấp đầy vai trò cha, tài năng, đạo lý và sự đồng hành, là Cố Minh Nghĩa ở bên từng chút một mà lớn lên.

 

Cái c.h.ế.t của sư phụ khiến thế giới mới sáng bừng trở của Chu Tư Niên, một nữa chìm bóng tối.

 

Mãi một lúc lâu, cảm xúc của Chu Tư Niên mới định , Minh Đại nhẹ nhàng hỏi : "Anh thấy, thương con hổ lúc đó ?"

 

Chu Tư Niên chậm rãi lắc đầu: "Không, hề thấy nào."

 

Anh sờ sờ đầu : ", b.ắ.n khi qua ranh giới, viên đạn b.ắ.n trượt, va cột mốc, mảnh đạn chắc là lúc đó bật ngược đầu ."

 

Minh Đại gật đầu: "Vậy để tài liệu ở ?"

 

Chu Tư Niên nghĩ một chút, ôm đầu đau đớn kêu lên, mồ hôi hạt đậu từng giọt từng giọt lăn xuống, Minh Đại vội vàng ngăn , xoa bóp cho .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-221.html.]

Dễ chịu hơn một chút, Chu Tư Niên bực bội dựa cột đá: "Không nhớ , chỉ nhớ những chuyện về sư phụ và , những cái khác nhớ.

 

thể khẳng định, đồ vật mang về nước, khi qua cột mốc, nó vẫn còn , đó... nhớ gì nữa."

 

Minh Đại dám hỏi thêm nữa: "Đã giỏi , đợi gặp ông chú Ngụy, chuyện với ông ."

 

Chu Tư Niên gật đầu, thần sắc cô đơn đó, cái c.h.ế.t của Cố Minh Nghĩa thực sự ảnh hưởng lớn đến .

 

Minh Đại dậy, xoa xoa mái tóc xù của : "Trưa nay lẩu hoẵng cho ăn ? Vừa hôm qua và con hổ dọa c.h.ế.t mất hai con."

 

Chu Tư Niên hít hít mũi, về phía bãi cỏ nhỏ, ngại ngùng mở miệng: "Cái đó, Minh Đại, là đừng ăn lẩu hoẵng nữa?"

 

Minh Đại chút kỳ lạ, hôm vẫn còn lẩm bẩm đòi ăn lẩu hoẵng mà.

 

Chu Tư Niên áy náy : " cho hổ ăn, nó đ.á.n.h vô cớ một trận, chắc là tức giận."

 

Minh Đại thầm nghĩ, chỉ tức giận , hôm nay cô cho ăn, con hổ từ lúc thấy cô bắt đầu lầm bầm c.h.ử.i bới, tục tĩu.

 

điều đó cũng cản trở nó ăn uống, hai con ngỗng lớn mà Minh Đại đưa, nó đều xé ăn sạch.

 

"Được thôi, hoẵng ở trong kho, xử lý, cứ sắp xếp , chúng ăn hoẵng kho tàu nữa, ăn gì?"

 

Trên mặt Chu Tư Niên hiện lên nụ : " ăn chút đồ ngọt."

 

Minh Đại nghĩ nghĩ, gật đầu.

 

cơm, giao luôn công việc bôi t.h.u.ố.c cho hổ cho Chu Tư Niên.

 

Khi Chu Tư Niên mang hoẵng đến, con hổ đang bãi cỏ l.i.ế.m vuốt, xung quanh là những chiếc lông vũ vương vãi.

 

Phát giác đến, con hổ lập tức nổi giận, gầm một tiếng, cố gắng vùng vẫy dậy.

 

vì hai chân của nó Chu Tư Niên bẻ gãy, Minh Đại thu hồi quyền kiểm soát hai chân của nó, nên lúc nó chỉ thể dựa hai chân , kéo lê hai chân , bò lết một cách u ám mặt đất.

 

Cộng thêm những dải vải đỏ mà Minh Đại buộc hai chân của nó để nắn xương, càng thêm buồn , còn tưởng con hổ năm nay là tuổi bản mệnh.

 

Chu Tư Niên thấy, càng cảm thấy áy náy, để ý đến sự khiêu khích của con hổ, rút con d.a.o găm mà Minh Đại trả cho , chĩa con hoẵng đất, định m.ổ x.ẻ con hoẵng ngay tại chỗ, bữa trưa cho con hổ ngay lập tức.

 

Từ giây phút Chu Tư Niên rút d.a.o găm , con hổ ngừng bò lết một cách u ám, rạp xuống tại chỗ, dùng hành động l.i.ế.m vuốt để che giấu sự hổ của .

 

Mẹ kiếp, lẽ đ.á.n.h hổ nữa !

 

Không đ.á.n.h !

 

Đợi đến khi Chu Tư Niên tay với con hoẵng, và ném miếng thịt cắt xuống cho nó, con hổ phấn khích rung rinh cái tai tròn còn của , há to miệng chờ Chu Tư Niên đút cho ăn, từng miếng từng miếng, nuốt chửng, đừng là vui vẻ quá nhé!

 

Thức ăn là thứ duy nhất thể phá vỡ rào cản loài và ngôn ngữ, một cho ăn vui vẻ, một con ăn thỏa mãn, bầu khí trở nên vui tươi.

 

Tiểu Mi Mi cũng hóng hớt theo, c.ắ.n nổi miếng thịt to, nó bèn nhặt những vụn thịt rơi từ miệng con hổ, ăn vô cùng thỏa mãn.

 

Những con vật khác trốn xa tít tắp, mắt thấy, lòng sợ.

 

Chỉ con hoẵng rón rén tới, xem hai chân thú cho hổ ăn gì?

 

Cái , đừng .

 

Ối chao!

 

Chẳng đây là dì ba và tư của chúng ?!

 

Một bữa ăn, con hổ cơ bản ăn hết thịt của hai con hoẵng, phần xương còn , Chu Tư Niên cũng để cho nó mài răng.

 

Ánh mắt con hổ còn là căm ghét như lúc đầu, mà chuyển thành yêu thương.

 

Khi Chu Tư Niên rời , nó còn lịch sự gầm gừ hai tiếng, thể hiện sự tiễn biệt.

 

Và Chu Tư Niên, cũng trong ngày hôm đó, ăn bánh kem đường thơm mềm, ngọt ngào, thêm một chút mật ngọt tâm hồn cay đắng của .

 

 

Loading...