“Khụ khụ, ý của em là, nếu như chị và anh trai em ở cùng một chỗ, vừa vặn phá vỡ lời đồn hiện tai."
Tô Ý bất đắc dĩ cười cười: "Vì phá một lời đồn, tôi thật sự phải đi tìm một đối tượng à?"
Nói xong, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: "Không đến mức đó, không đến mức đó.”
Từ Tiểu Cần thấy cô gạt bỏ việc gặp mặt, thì tính toán thử chầm chậm trước.
"Được, vậy thì không gặp mặt chính thức, đến lúc đó em và chị đi xem phim được không?"
Tô Ý nghĩ nghĩ, gần đây hai đứa nhỏ vẫn luôn ở nhà không ra khỏi cửa, có lẽ cũng rất ngột ngạt rồi.
Không bằng nhân cơ hội này mang hai đứa nhỏ đi chơi một chút.
Vì thế vui vẻ đồng ý: "Được, đến lúc đó cùng đi xem phim đi!”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy Từ Tiểu Cần sợ hãi hô một tiếng: "Đoàn trưởng Chu, ngài đến rồi!”
Tô Ý vốn tưởng Từ Tiểu Cần cố ý nói đùa dọa cô.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Chu Cận Xuyên đứng trước mặt mình.
Tô Ý cũng hoảng sợ, không biết vừa rồi hai người nói anh nghe được bao nhiêu?
Hơn nữa tin đồn trong đại viện, cũng không biết anh có nghe nói hay không?
Tuy Tô Ý không quá để ý những lời đồn kia, nhưng cô lo lắng Chu Cận Xuyên sau khi nghe xong sẽ cố ý né tránh.
DTV
Lỡ như mất đi công việc và chỗ ở, vậy thì mất nhiều hơn được! Vừa nghĩ như vậy, Tô Ý lại không biết nên mở miệng nói cái gì cho phải.
Hai người cứ như vậy trầm mặc đứng một hồi, cuối cùng vẫn là Chu Cận Xuyên mở miệng trước: “Tôi có việc phải đi nơi khác, Tiểu Vũ và Noãn Noãn làm phiền cô rồi!”
Tô Ý thở phào nhẹ nhõm: "À ừ, được, anh yên tâm đi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ và Noãn Noãn.”
Nói xong, lại hỏi: "Khi nào thì anh trở về?”
“Thứ hai tuần sau!”
“Được rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-97.html.]
Đi ra ngoài tránh gió cũng tốt.
Chu Cận Xuyên: Anh thật sự có việc bận phải đi ra ngoài!
......
Nói xong với Tô Ý, Chu Cận Xuyên lập tức dẫn Tạ Tiểu Quân lái xe ra ngoài, cùng đi theo còn có Lục Trường Chinh.
Xe vừa mới ra khỏi đại viện, Lục Trường Chinh ngồi phía sau đã thò đầu ra phía trước thăm dò: "Anh Chu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cô gái kia thật sự là đối tượng của anh? Nhà anh có thể đồng ý sao?”
Chu Cận Xuyên mím môi hỏi: "Vì sao nhà chúng tôi không thể đồng ý?”
Tròng mắt Lục Trường Chinh trừng to: "Nói thật sao?!"
Chu Cận Xuyên họ nhẹ một tiếng: "Vậy thì không có, chẳng qua là một ít tin đồn vô căn cứ mà thôi, anh là doanh trưởng như thế nào mà ngay cả lời đồn cũng tin?"
Lục Trường Chinh bị trả đũa ngược thì tức giận: "Không phải, vậy lời anh vừa nói kia là có ý gì, đó là trọng điểm sao? Doạ cho tôi giật mình.”
Chu Cận Xuyên hừ nhẹ một tiếng không đáp lại.
Lục Trường Chinh tiếp tục nói: "Nhưng hiện tại hai người như vậy thật sự rất dễ truyền ra tin đồn, tôi thấy không bằng hai người chia nhau ra tìm đối tượng, tin đồn như vậy sẽ tự sụp đổ.”
Chu Cận Xuyên một lời khó nói hết quay đầu nhìn anh ấy một cái.
Lục Trường Chinh nhếch miệng cười ngây ngô nói: “Việc này đối với anh thật sự là có chút khó khăn, không bằng giới thiệu cho tôi cô gái kia thì thế nào? Anh tới làm người giới thiệu.”
Sắc mặt Chu Cận Xuyên trầm xuống, cũng không quay đầu lại: "Không được!”
“Tại sao?”
"Hai người không thích hợp?"
"Làm sao anh biết hai chúng tôi không thích hợp, tôi cảm thấy cô gái kia cũng rất được mà, tuy rằng tính tình hơi nóng nảy, nhưng như vậy cô ấy cũng không dễ bị bắt nạt, chủ yếu là làm cơm ngon, còn sinh con, dáng người…"
Không đợi Lục Trường Chinh nói xong, Chu Cận Xuyên đã không nhịn được cắt ngang: "Tôi chê anh không thích hợp.”
Tạ Tiểu Quân nghe xong, ở bên cạnh hé miệng cười trộm.
Lục Trường Chinh sửng sốt trong chớp mắt, càng hăng hái: "Vốn dĩ tôi chỉ thuận miệng nói, bây giờ anh đã khinh thường tôi như vậy, tôi đây còn muốn thử cho anh xem.”