Kể từ sau sự việc món kho lần trước, hai người đã trở nên quen thuộc hơn nhiều.
Không còn khách sáo xa lạ như trước nữa.
Ăn xong một bữa cơm, hai đứa trẻ chuẩn bị ra về, Tô Ý dặn dò hai đứa: “Trời nóng, Tiểu Vũ đừng để em gái chơi ngoài trời, hai đứa về ngủ trưa đi, lát nữa chị dọn dẹp xong sẽ về!”
Chu Cận Xuyên cũng nói với hai đứa: “Tối nay chú sẽ đến thăm hai đứa.”
Đợi ba người họ đi khỏi, Tô Ý bắt đầu dọn dẹp phía sau.
Khi dọn dẹp xong, món ăn ở cửa sổ phía trước cũng đã được phân phát hết.
Từ Tiểu Cần đã không kìm nén được sự tò mò, lập tức chạy ra sau tìm Tô Ý để truy hỏi: “Cặp đôi chó má vừa rồi là sao vậy?”
Từ Tiểu Cần chưa từng hỏi chi tiết về việc hủy hôn của Tô Ý.
Nhưng từ khi đến đây, cô ấy đã nghe được những lời đồn đại trong khu đại viện.
Cô ấy sợ gợi lại chuyện buồn của Tô Ý, nên vẫn chưa hỏi, cũng không biết cặp đôi chó má đó trông như thế nào.
Vì vậy lúc đầu cô ấy không biết hai người đến lấy đồ ăn chính là hai người đã hợp tác bắt nạt Tô Ý.
Sau này thấy tình hình mới đoán ra được.
Tô Ý lại không thấy có gì to tát: “Đúng, chính là họ đấy!”
“Á!” Từ Tiểu Cần không khỏi hối hận nói: “Vậy thì lúc nãy em mắng nhẹ quá, không sao! Lần sau chắc chắn còn cơ hội.”
Tô Ý không nhịn được cười: “Chúng ta là người mới, phải giữ ý tứ chứ, thôi thu dọn đồ đạc đi!”
Nói xong, cô định giúp hai người thu dọn, nhưng Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa đều khuyên cô đừng động tay.
DTV
“Chị Tô Ý, chị về nhà trông bọn trẻ đi, ở đây không còn bao nhiêu việc, em và Thiên Hoa sẽ làm xong thôi!”
Tô Ý nhìn hai người, mỉm cười: “Được, vậy giao cho hai người nhé.”
Cô mới phát hiện hôm nay hai người này dường như có chút cảm tình với nhau.
Vừa rồi Từ Tiểu Cần còn gọi thẳng tên Trương Thiên Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-90.html.]
Cô cũng ngại ở lại đây làm kỳ đà cản mũi, dù sao phía sau cũng đã dọn dẹp xong, nên cô về sớm để trông bọn trẻ.
Buổi trưa mùa hè là lúc nóng nhất, Tô Ý không dám ở dưới nắng lâu.
Vội vã bước nhanh về nhà.
Vừa đi đến trước khu nhà tập thể, cô đã thấy chị Diêu hớt hải chạy tới.
Thấy Tô Ý, chị Diêu vội vàng gọi: “Tô Ý, mau lên, không ổn rồi, ở nhà xảy ra chuyện rồi!”
Tô Ý vừa nghe tin nhà có chuyện liền sợ hãi chạy nhanh về nhà.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Em mau về xem đi! Mẹ của Tiểu Vũ và Noãn Noãn lén lút trở về rồi, nói là muốn đưa Noãn Noãn đi!”
“Chị Diêu, chị giúp em gọi đoàn trưởng Chu đến đây!”
Nói xong, Tô Ý liền lập tức chạy vội về nhà.
Trước đó, Tô Ý gần như không hỏi han hai đứa trẻ về chuyện mẹ chúng, sợ sẽ khiến chúng đau lòng.
Chỉ là đôi khi nghe được vài thông tin từ chị Diêu và chị Trịnh.
Nghe nói sau khi ba của hai đứa trẻ vừa qua đời, cô ta còn khóc than đau khổ một hồi, còn nói với mọi người rằng dù thế nào cũng sẽ nuôi dưỡng hai đứa trẻ lớn lên.
Nhưng không ngờ khi nhận được tiền trợ cấp, cô ta lại lén mang theo tiền bỏ trốn, chỉ để lại Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn ở lại trong đại viện.
Mọi người sợ bon trẻ đau lòng, chỉ nối rằng mẹ chúng có việc phải đi xa, sau này sẽ trở về.
Không biết nguời đã biến mất lâu như vậy, tại sao lại đột nhiêu lén lút quay tở lại?
Còn nói là muốn đưa Noãn Noãn đi, rốt cuộc cô ta có ý đồ gì?
Khi Tô Ý chạy một mạch về đến nhà, đã thấy trước cửa tụ tập rất nhiều người, vừa thấy Tô Ý trở về, mọi người liền đồng thanh lên tiếng.
“Tô Ý, cuối cùng cô cũng trở về rồi!”
“Hai đứa trả khóc gần c.h.ế.t rồi, chúng tôi khuyên mãi cũng không được!”
“Chưa từng thấy người mẹ nào như vậy! Bỏ đi bao lâu rồi lại quay về! Vừa về liền muốn mang con gái đi, chẳng hỏi han gì con trai cả!”