Sau này vẫn nên cẩn thận, tránh được chuyện gì thì tránh.
…..
Người đang tự kiểm điểm còn có Chu Cận Xuyên.
Người luôn bận rộn làm việc đến mức không kịp uống nước, chiều nay lại thường xuyên cầm cốc trà mà thất thần.
Đến chiều tối, Tạ Tiểu Quân vội vàng trở về, vừa về đã tìm Chu Cận Xuyên báo cáo tình hình.
Báo cáo xong, anh ta lại lén hỏi: “Đoàn trưởng Chu, bữa trưa là chị Tô Ý mang đến cho anh phải không?”
Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, ngay sau đó không vui mà nhìn anh ta một cái.
“Tiểu Tạ, lần sau đừng tự ý gọi cô ấy mang cơm đến!”
DTV
Tạ Tiểu Quân vừa vào cửa đã bị gán cho cái mũ kẻ chủ mưu: “???”
“Đoàn trưởng Chu, có phải chị Tô Ý nói gì không?”
Chu Cận Xuyên đang muốn tìm người hỏi xem mình có nói sai ở đâu không.
Do dự một lúc, anh kể lại chuyện hôm nay cho Tạ Tiểu Quân.
“Lời của tôi không nặng lời đâu đúng không?”
Nghe xong, Tạ Tiểu Quân lộ ra biểu cảm khó nói: “Đoàn trưởng Chu, chị Tô Ý dù gì cũng là cô gái trẻ, da mặt mỏng, anh dù có nói lời tốt cho cô ấy cũng phải chú ý cách nói.”
“Anh nghĩ xem, người ta nào là mua thịt, nào là kho thịt, không biết tốn mấy tiếng đồng hồ, trước khi mang đến chắc chắn còn phải hâm nóng lên, vậy một hộp thịt kho tàu này không đơn thuần chỉ là một hộp thịt nữa rồi, còn có tâm ý và công sức của người ta nữa.”
“Kết quả anh còn không cảm ơn người ta trước, lại trực tiếp cảnh cáo người ta lần sau đừng làm như vậy nữa, là tôi, tôi cũng giận!”
Mặt Chu Cận Xuyên đen lại: “Tôi đâu có cảnh cáo, tôi chỉ nói với giọng bình thường thôi.”
“Đoàn trưởng Chu, anh chắc không biết giọng bình thường của anh là thế nào đâu? Khi anh không cười, trên mặt lúc nào cũng là vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, chúng tôi nhìn mãi quen rồi, nhưng chị Tô Ý mới đến không lâu mà.”
Chu Cận Xuyên thấy anh ta càng nói càng đi xa, liền xua tay: “Thôi, cậu đi đi!”
Tạ Tiểu Quân ồ một tiếng, chuẩn bị quay người đi lại bị Chu Cận Xuyên gọi lại.
“Đợi đã, đã hiểu biết nhiều như vậy, vậy cậu nói xem bây giờ phải làm sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-82.html.]
“Hì hì, đoàn trưởng, chuyện này đơn giản mà, anh mua ít đồ ăn vặt mang đến cho người ta, giải thích rõ hiểu lầm là được thôi mà?”
Chu Cận Xuyên rơi vào trầm tư: “Đồ ăn vặt? Chắc không?”
Tạ Tiểu Quân vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Làm gì có cô gái nào không thích ăn vặt, anh mua ít bánh ngọt, thêm mấy cái kẹo nữa, để dành cho cô ấy từ từ ăn.”
Chu Cận Xuyên gật đầu, sau đó đứng dậy: “Tôi ra ngoài một lát.”
“Có cần tôi lái xe đưa anh không?”
“Không cần, tôi tự đi được rồi.”
Chu Cận Xuyên bình thường rất ít khi tự mình đi mua đồ, nhưng nhân viên bán hàng ở hợp tác xã cung ứng và mua bán trong trấn ai cũng biết anh.
Hôm nay đột nhiên thấy anh đến một mình, mọi người vui mừng vây quanh, nhiệt tình chào hỏi, giúp đỡ giới thiệu.
Khi được hỏi mua gì, Chu Cận Xuyên chỉ nói mua ít đồ ăn vặt cho cô gái nhỏ.
Mọi người đều mặc định là mua cho Diệp Noãn Noãn, chuyện anh chăm sóc cho hai đứa trẻ ai cũng biết.
Liền giới thiệu bánh trứng và đủ loại kẹo.
“Bánh trứng này mềm mại, cô bé chắc chắn thích ăn.”
“Còn có kẹo hoa quả vừa mới về có đủ loại hương vị, còn có kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cũng là thứ các cô gái thích nhất! Đoàn trưởng Chu, anh xem lấy cái nào?”
Chu Cận Xuyên nhìn hoa cả mắt, bị một đám người nhìn cũng không thoải mái, chỉ muốn mau mua xong rồi đi ra, liền nói: “Mỗi loại lấy một ít.”
Nhân viên bán hàng vội vàng vui vẻ giúp cân kẹo.
Chu Cận Xuyên cầm mấy túi kẹo bánh lớn, lên xe liền về thẳng nhà.
Về đến nhà, Diệp Tiểu Vũ đang viêt chứ, Diệp Noãn Noãn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chơi búp bê.
Chu Cận Xuyên nhìn quanh, hỏi: “Chị Tô của các cháu không có ở đây à?”
“Chị Tô đi nhà ăn rồi!”
Chu Cận Xuyên hiểu ra, mới nhớ ra sắp đến giờ cơm tối rồi.
Thế là anh kiên nhẫn ngồi xuống, vừa kiểm tra bài tập của Diệp Tiểu Vũ, vừa đợi Tô Ý về.