Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-04-03 13:13:34
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện chị Lưu đi đến ký túc xá mắng Bạch Nhược Lâm nhanh chóng lan truyền khắp khu đại viện.
Mặc dù mọi người không biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng hai người vốn chẳng có mâu thuẫn gì mà bỗng nhiên xảy ra xung đột lớn như vậy cũng là chuyện hiếm có.
Hơn nữa, khi chị Lưu chống nạnh mắng mỏ, Bạch Nhược Lâm không dám thốt lên một lời, rõ ràng là đã làm gì đó có lỗi.
Khi chị Trịnh và chị Diêu đến tìm Tô Ý để nói về chuyện này, Tô Ý đang tưới rau trong vườn.
Nghe hai người nói xong, cô mới vỡ lẽ ra.
Cô đã bảo trong khoảng thời gian này dì Lưu không dám ra ngoài, sao lại đột nhiên đi báo cáo mình, hóa ra là do Bạch Nhược Lâm giở trò sau lưng.
Hiện tại ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cô ta đúng thật là đáng đời!
Tô Ý nhanh chóng mang nước và hạt dưa ra mời chị Trịnh và chị Diêu, ba người ngồi nói chuyện một lát.
"Em Tô, bây giờ có lẽ không thể đến bến xe bán trứng trà nữa đúng không? Em còn định bán tiếp không?"
Ban đầu, hai người thấy trứng trà của Tô Ý bán chạy, cũng định sau một thời gian sẽ kiếm chút vốn làm ăn.
Bây giờ gặp chuyện bị tố cáo, hai người đều từ bỏ ý định.
Tô Ý cũng đang lo lắng về việc này: “Năm nay chắc không làm được nữa, nhưng em nghe nói các thành phố lớn sẽ mở cửa hoàn toàn vào cuối năm, có thể sau Tết chúng ta mới ổn định hơn."
"Bây giờ muốn tìm một công việc để kiếm tiền thật khó quá!" Chị Trịnh và chị Diêu thấy vẻ mặt của Tô Ý lo lắng, đều đồng cảm.
Dù sao thì Tô Ý cũng là một cô gái không có ai nương tựa, không giống như họ còn có gia đình ở lại đây, ít nhất có người đàn ông để dựa vào.
Hơn nữa, việc giúp trông nom trẻ con cũng không phải là giải pháp lâu dài, có thể sẽ thay đổi bất kỳ lúc nào.
Nghĩ đến đây, họ cũng không khỏi lo lắng cho tương lai của Tô Ý.
Nói chuyện một hồi, bỗng nhiên chị Diêu nghĩ ra một ý tưởng: “Đúng rồi, hôm qua chị nghe nói nhà ăn của chúng ta sắp tuyển dụng nhân viên mới, em có muốn thử không?"
Chị Trịnh cũng đồng tình: “Nhà ăn thì tốt đấy, không lo thiếu ăn thiếu uống, hơn nữa lại ở ngay trong khu đại viện, không làm ảnh hưởng đến việc chăm sóc con cái của em, em nấu ăn ngon như vậy, chắc chắn không có vấn đề gì!"
Tô Ý cũng có chút động lòng: “Chỉ là không biết có yêu cầu gì về thân phận không?"
Dù sao đây cũng là nhà ăn của khu đại viện, chắc chắn các tiêu chuẩn xét duyệt đều rất nghiêm ngặt.
Chị Diêu gợi ý: “Yêu cầu chắc chắn cao, nhưng nếu Đoàn trưởng Chu có thể giúp em nói trước một lời thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!"
Tô Ý nghĩ về phong cách làm việc thường ngày của Chu Cận Xuyên, vội vàng lắc đầu: “Đoàn trưởng Chu bận như vậy, làm sao có thể vì chuyện nhỏ này mà đặc biệt nói với người phụ trách nhà ăn được chứ?"
Hơn nữa, anh ấy cũng không giống người sẽ đi cửa sau!
Chị Trịnh cũng cố gắng thuyết phục: “Được hay không, em cứ thử hỏi xem, biết đâu anh ấy đồng ý thì sao."
"Hơn nữa, em đi nhà ăn cũng không phải hoàn toàn là đi cửa sau, tay nghề nấu ăn của em còn hơn hẳn các đầu bếp ở đó, em vào đó là điều tốt cho mọi người."
"Đúng vậy, nếu em vào nhà ăn, chị sẽ không nấu ăn nữa, hàng ngày sẽ dắt con cái đến nhà ăn ăn!"
Tô Ý do dự một chút rồi gật đầu: “Vậy để em thử hỏi anh ấy.”
Sau khi hai người rời đi, Tô Ý xem giờ rồi gọi điện thoại cho Chu Cận Xuyên.
Khi anh nhận được điện thoại, tưởng rằng ở nhà có chuyện gì xảy ra.
Nhưng chỉ nghe thấy cô nói: “Thời tiết nóng rồi, trưa nay định ăn mì lạnh, anh có về không?"
Lần trước ăn mì tương đen, Chu Cận Xuyên có vẻ rất thích.
Vì vậy, Tô Ý tìm một cái cớ như vậy, định chờ anh về rồi mới nói chuyện đi xin việc ở nhà ăn..
Chương 68
Không ngờ Chu Cận Xuyên không nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay: “Không về đâu, trưa nay tôi ăn tạm ở nhà ăn cũng được, cô với hai đứa nhỏ cứ ăn đi."
Tô Ý ậm ừ một tiếng: “Vậy thì thôi."
Ðang định gác máy, lại nghe Chu Cận Xuyên hỏi: “Cô có chuyện gì à?"
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện hỏi anh có về nhà ăn cơm không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-67.html.]
Hơn nữa nghe giọng điệu của cô cũng không giống như không có chuyện gì.
Tô Ý thấy anh hỏi, cũng không định giấu giếm, liền trực tiếp nói ra ý định muốn thử đi xin việc ở nhà ăn.
"Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, lúc đó có Tiểu Vũ ở nhà chăm sóc Noãn Noãn cũng yên tâm, hơn nữa tôi nghe nói nhà ăn chia ca làm việc, thời gian cũng linh hoạt."
"Đến khi hết kỳ nghỉ hè, Noãn Noãn cũng bắt đầu đi học lớp mầm non, tôi có thể vừa đi làm vừa chăm sóc hai đứa."
Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: “Được, trước đây tôi đã nói rồi, chỉ cần cô lo cho hai đứa ba bữa một ngày là được, thời gian còn lại cô tự do sắp xếp."
Tô Ý nhẹ nhàng họ một tiếng: “Tôi sợ điều kiện của tôi không đủ để được gọi phỏng vấn, vì vậy mới muốn hỏi anh xem, liệu có thể—"
Chu Cận Xuyên nghe đến đây, lập tức hiểu ra: “Cô muốn tôi giúp cô đi cửa sau à?"
Tô Ý: Không cần nói thẳng như vậy.
DTV
"Tôi chỉ hỏi thử thôi, nếu khó khăn thì thôi vậy."
Chu Cận Xuyên im lặng một lúc, sau đó nói: “Đồng chí Tô, việc này thì e rằng tôi không giúp được cô, nếu cô thật sự muốn đi, có thể tự mình đăng ký tham gia phỏng vấn, tôi tin rằng việc tuyển dụng ở nhà ăn của quân đội chắc chắn sẽ công khai, công bằng và minh bạch!"
Gác máy, Tô Ý không khỏi thở dài một hơi.
Không giúp thì thôi, còn cố ý gọi cô là đồng chí Tô làm gì chứ!
Mặc dù Tô Ý đã chuẩn bị tâm lý từ trước và cũng chỉ gọi điện với ý định thử xem sao.
Cô không bất ngờ khi bị từ chối.
Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy một chút thất vọng.
Khi gọi điện, Diệp Tiểu Vũ vừa tan học về, thấy chị Tô bị từ chối, cậu bé liền đến an ủi: “Chị Tô, chị đừng buồn, chú Chu là người không thích đi cửa sau, cũng không thích người khác dựa vào mình để đi cửa sau.”
“Em nhớ hồi đầu năm khi em ứng cử làm lớp trưởng, em cũng muốn nhờ chú đưa đến trường để tạo ấn tượng với giáo viên, nhưng chú đã nhận ra ý đồ của em.
Không những không giúp mà còn giảng dạy em một trận.”
“Nhưng sau đó em đã nỗ lực và tự mình trở thành lớp trưởng.
Em tin rằng chị Tô cũng sẽ làm được!”
Nghe những lời an ủi của Diệp Tiểu Vũ, tâm trạng của Tô Ý đã tốt lên hẳn: “Ừ! Chị còn chưa biết Tiểu Vũ đã trở thành lớp trưởng, giỏi quá!”
“Hi hi, thật ra cũng không có gì ghê gớm.
Chị Tô, chú Chu không về nhà, vậy trưa nay chúng ta vẫn ăn mì lạnh chứ?”
Tô Ý bật cười: “Tất nhiên, chị sẽ đi nhào bột ngay bây giờ.”
“Em giúp chị!”
Ở một nơi khác, Chu Cận Xuyên vừa cúp điện thoại xong.
Anh lặng lẽ mở hộp cơm trên bàn, bên trong là vài miếng bánh đậu xanh.
Đây chính là bánh mà Tô Ý đã tặng anh vài ngày trước, thỉnh thoảng khi bận rộn, lỡ mất bữa ăn, anh sẽ ăn vài miếng để lót dạ.
Thuận tiện lại chắc bụng, hơn nữa còn có hương vị ngọt thanh, không giống như những loại bánh ngoài tiệm thường quá ngọt.
Chu Cận Xuyên nhón một miếng bánh đậu xanh lên nhấm nháp, rồi chợt suy nghĩ.
Liệu vừa rồi anh có nói quá thẳng thắn không?
Hàng ngày đối diện với một đám đàn ông, anh đã quen nói chuyện thẳng thắn.
Thật ra anh không giỏi giao tiếp với phụ nữ.
Thôi thì dù sao những gì anh nói cũng không sai.
Đậy nắp hộp lại, anh chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Bỗng nhiên, Lục Trường Chinh bước vào.
Thấy anh đang ăn bánh đậu xanh, anh ấy liếc nhìn hộp cơm trên bàn.
"Để tôi xem là gì nào?"